Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 164: Ghét lão thái thái?

Giang Cần sắp xếp nhiệm vụ rất kỹ càng và chu đáo, nhưng ngay cả một bản thảo phát biểu, thậm chí một mảnh giấy vụn cũng không dùng đến, hình ảnh này khiến mọi người trong văn phòng không nén được sự khâm phục.
Dường như trong đầu ông chủ đã sớm nghĩ trước vô số bước, đã sắp xếp sẵn nhiều lối đi, họ chỉ cần làm việc tuần tự mà tiến lên như một cái máy, thì hết thảy mọi việc đều có thể nhanh chóng đạt được mục đích.
Những việc như thế này nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực chất lại rất đáng sợ.
Nghe hắn nói xong hết thảy, bạn hiểu được, đó là vì bạn đã mượn dùng lối tư duy của hắn để suy nghĩ.
Nhưng để nghĩ ra những điều này lại hoàn toàn chỉ dựa vào đầu óc của một mình hắn, và so với mức độ khó khăn của việc tiếp thu bị động thì thật sự là khác nhau một trời một vực.
- Ồ đúng rồi, lúc tuyển dụng nhớ tìm một người học chuyên ngành Quản lý tài chính, chuyện này khá gấp rút, vì tôi cần làm báo cáo tiêu thụ gần đây của Hỉ Điềm.
Đột nhiên Giang Cần nhớ tới một việc quan trọng nhất.
Ngụy Lan Lan gật đầu đồng ý:
- Được ông chủ, lát nữa tôi sẽ đăng trên diễn đàn, giờ tuyển dụng bắt đầu từ chiều mai được không?
- Được, với cả, bây giờ có người nào rảnh không có việc làm không, đi Thịnh Thị xác nhận việc đặt làm cúp và giấy chứng nhận, rồi mua thêm một số quà tặng.
Giang Cầm nói xong, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình:
- Mọi người nhìn tôi làm gì?
- Ông chủ, cậu là người nhàn rỗi duy nhất trong văn phòng chúng ta đấy.
Tô Nại phồng má nói thẳng.
- Ha ha, được, dám nói ông chủ là người nhàn rỗi, đúng là to gan lớn mật. - Khóe miệng Giang Cần giật giật một phen:
- Lan Lan, khi tuyển dụng cô nhớ tìm cho tôi một thư ký nhé.
- Tôi biết rồi, ông chủ.
- Được rồi, kết thúc cuộc họp tại đây đi, mọi người trở về làm công việc của bản thân, sau khi cuộc thi hoa khôi kết thúc, tập thể chúng ta sẽ tiến hành team building lần thứ nhất.
Giang Cần nói xong câu cuối cùng, cả văn phòng đồng thanh hò reo.
Cho dù năng lực kinh doanh của những người này có mạnh đến đâu, thì suy cho cùng họ cũng là một nhóm sinh viên đại học ngây ngô, vừa nhắc đến chuyện ăn uống vui chơi thì đã không kìm được sự phấn khích, trông rất ngờ nghệch.
Thế nhưng…
Trước mắt vẫn còn một vấn đề vô cùng cấp bách cần phải giải quyết, đó là công cụ kiếm tiền.
Cửa hàng trà sữa Hỉ Điềm quá nhỏ, khả năng kiếm lời không đủ, có thể dùng để đánh bóng bản thân, nhưng ở giai đoạn này thì không quá thích hợp để làm nên công cụ kiếm tiền được ưa chuộng.
Hắn vẫn cần mở rộng đường đi hơn chút nữa, đồng thời quảng bá diễn đàn, làm ra một bộ phương thức kiếm tiền khác để dự phòng trước. Hơn nữa, phong trào mạng lưới Internet đang từ từ trỗi dậy, cộng thêm tốc độ ngày một nhanh hơn, thế thì phương thức kiếm tiền này không thể cứ dựa vào ngành nghề truyền thống được nữa.
Ngay lúc này, trước mắt Giang Cần sáng lên, đột nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tào Hinh Nguyệt ở ngay cửa.
- Học tỷ, chờ một lát, tôi có chuyện muốn tìm chị!
Tào Hinh Nguyệt đành quay lại nhìn hắn:
- Lại có chuyện gì?
- Phòng 207 đã được phê duyệt chưa? Bây giờ tôi đang rất cần một phòng tiếp khách.
Giang Cần đã vô cùng thèm muốn căn phòng ngay bên cạnh.
Tào Hinh Nguyệt tính toán một lát:
- Có lẽ thứ hai tuần sau giáo sư Nghiêm mới quay lại, lúc đó mới có thể đóng dấu cho cậu.
- Như vậy đi học tỷ, chị cho tôi mượn chìa khóa, để tôi dùng trước. Dù sao phòng học đó cũng luôn để trống, không dùng thì lãng phí lắm. - Giang Cần đề nghị một phương án thỏa hiệp.
Tào Hinh Nguyệt lùi lại một bước:
- Cậu nghĩ cũng đừng nghĩ tới, đây không phải là chuyện tôi có thể quyết định.
- Vậy chị vô tình làm mất chìa khóa, tôi vô tình nhặt được, việc này vẫn không được sao?
Mười phút sau, Giang Cần lấy được chìa khóa 207 thành công, nhưng không phải vì thủ đoạn của hắn, mà là Tào Hinh Nguyệt thật sự không lay chuyển được hắn, nên đã gọi điện xin phép Giáo sư Nghiêm, sau đó được đồng ý.
- Học tỷ, Giáo sư Nghiêm thích gì thế? Thuốc lá hay rượu? Ngoại trừ lão thái thái ra thì thứ gì tôi cũng có thể tặng được. - Giang Cần hào phóng nói.
Tào Hinh Nguyệt không nhịn được liếc nhìn hắn:
- Tuyệt đối đừng, tính tình Giáo sư Nghiêm rất kỳ lạ, ông ấy ghét cái này nhất.
- Ghét lão thái thái sao?
- Ghét tặng quà!
Hiệu suất và năng lực làm việc của sinh viên rất mạnh, có thể hoàn thành công việc tốt hơn mấy cáo già ngoài xã hội kia, vì vậy trong những ngày tiếp theo, mọi người đều bắt đầu nhiệm vụ hướng tới mục tiêu đã định trước.
- Ông chủ, đây là kế toán mới đến, tên Từ Ngọc, là học tỷ năm ba của Học viện Công thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận