Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1464: Cha con như người xa lạ (2)

Phùng Thế Vinh khó tin suốt một thời gian dài sau khi biết được tin này, ông ta lật qua lật lại tài liệu điều tra rất nhiều lần, rồi chìm vào im lặng.
Giống như suy nghĩ sau này của Đoàn Dĩnh, ông ta cũng không ngờ cô con gái nhút nhát lại có một thương hiệu quốc gia của riêng mình.
Tin tức này gây chấn động không kém việc chủ tịch của Multi-group là con rể ông ta.
Dù thương hiệu trà sữa khác với các doanh nghiệp internet hay bất động sản, khả năng chống rủi ro thấp, mô hình kinh doanh đơn giản, định giá chục tỷ đã là cực hạn và không thể chuyển thành tiền.
Nhưng dù vậy, ông ta cũng không ngờ Hỉ Điềm chỉ là món quà con gái nhận được.
Sau đó, Phùng Thế Vinh tìm cớ đến Tế Châu, gặp con gái và tặng quà tốt nghiệp, rồi... gặp ba mẹ của Giang Cần, ăn cơm trong căn hộ ba phòng nhỏ.
Gia cảnh của Giang Cần thực sự là gia đình công nhân viên chức bình thường, thậm chí không phải là gia đình có hai thu nhập.
Vì Viên Hữu Cầm làm việc tại nhà khách cơ quan không có biên chế, nhiều nhất cũng chỉ là nhân viên phục vụ cao cấp.
Giang Chính Hoành cũng là người dân bình thường, không có sự rộng rãi như tưởng tượng.
Nhưng con gái ông ta rất thân thiết với họ, thậm chí còn gọi họ là ba mẹ.
Ông ta cũng nhìn thấy những bức ảnh gia đình, ảnh tốt nghiệp đầy khắp căn nhà...
Chiều hôm đó, hoàng hôn nhuộm đỏ bầu trời, giữa có một đường dài do máy bay để lại, nhìn như kéo dài vô tận, rồi dần tan ra, mờ nhạt, cuối cùng biến mất vào màn đêm.
Phùng Thế Vinh đến giờ nghĩ lại vẫn cảm thấy bữa ăn hôm đó thật gò bó.
Khi đó, ông ta mặc bộ vest ngồi trong phòng khách nhà Giang Cần, nhưng không thể tìm được chủ đề gì để mở lời. Nói về kinh doanh thì ba mẹ Giang Cần không hứng thú, nói về con gái thì ông ta lại biết rất ít.
Ông ta cảm nhận rõ ràng rằng, ba mẹ Giang Cần tiếp đón mình chỉ vì mối quan hệ huyết thống, nhưng thực chất hai người không mấy hoan nghênh.
Phùng Thế Vinh đành bắt đầu bằng cách khen ngợi Giang Cần, nói rằng họ đã nuôi dạy được một người con tốt.
Nhưng ông ta không hề biết, trong mắt Viên Hữu Cầm và Giang Chính Hoành, khen con trai họ còn thua khen Phùng Nam Thư...
Đến khi rời khỏi Hồng Vinh Gia Viên thì đã là đêm khuya, Phùng Nam Thư xuống lầu tiễn ông ta.
Trong khu nhiều người chào hỏi cô, hỏi cô khi nào nghỉ lễ, còn mời cô ăn lạc, sủi cảo...
Cô chỉ giơ tay chào lại, chiếc vòng tay trên tay cô phát ra tiếng kêu lanh canh.
“Con thích đeo vòng tay à? Chiếc này chất lượng kém, không xứng với danh phận bà Giang của con. Thời gian tới ba sẽ bảo mẹ kế chọn cho con một chiếc vòng ngọc đế vương tốt, sau này đi cùng Giang Cần thì đeo.”
“Đây là bảo vật gia truyền của Giang Cần.”
Từ cửa đơn nguyên đến cổng khu, hai cha con như người dưng nước lã.
Phùng Thế Vinh không phải kẻ ngốc, trong thời gian về nước này ông ta dần hiểu ra, con gái dưới sự chăm sóc của Đoàn Dĩnh có lẽ không hề hạnh phúc.
Nếu không, Hiệp hội thương gia Lâm Xuyên đã không từ chối hợp tác với Hỉ Duyệt Thành.
Giang Cần cũng không đến mức quay lại, trực tiếp đối đầu với Giờ Cơm.
Nhưng cuộc sống không phải là phim truyền hình, đối với ông ta, thế giới này chưa bao giờ rõ ràng trắng đen.
Không thể có chuyện trước kia không biết gì, nhưng đột nhiên biết rồi thì nhảy ra làm người công bằng, rồi cuối cùng có một cái kết viên mãn.
Andy giờ đã lớn, là con trai duy nhất của ông ta. Giữa ông ta và Đoàn Dĩnh cũng đã có tình cảm, hỏi rõ ràng rồi thì sao?
Chẳng lẽ phải ly hôn với Đoàn Dĩnh, để Andy lại trở thành một đứa trẻ không có mẹ?
Vì thế, ông ta luôn giả vờ như không biết gì, không hỏi đến cảm xúc của Phùng Nam Thư, cũng không tìm hiểu kỹ về những chuyện đã xảy ra trước đây.
Đối với ông ta, giải pháp tốt nhất là mọi người đều ngầm hiểu mà giả vờ quên đi những chuyện đã qua, trở lại hòa thuận, cả nhà đoàn tụ, không nhắc lại nữa.
Ông ta sẽ cố gắng bù đắp cho con gái, bù đắp những gì đã thiếu sót trước đây, thậm chí còn cho nhiều hơn thế.
Nhưng, trên đường tiễn ông ta rời đi, Phùng Nam Thư không nói nhiều, thậm chí không hề nói câu "mẹ kế đối xử tệ với con, mong ba làm chủ cho con" gì cả.
Đầu óc cô thậm chí không còn nhiều ký ức về những chuyện năm xưa, vì trong đó toàn là những chú gấu chó đang chạy nhảy.
"Ba của cậu thật không ra gì."
Phùng Nam Thư vừa xem xong báo cáo, mệt mỏi đến mức lơ mơ, rồi nghe thấy Cao Văn Tuệ buông một câu than phiền.
Cô ấy đang ngồi trên giường của Phùng Nam Thư, khoanh chân lại, tức giận không chịu được.
Cô ấy cảm thấy thái độ của Phùng Thế Vinh giống như hoàng đế trong tiểu thuyết, sau khi giết nhầm trung thần thì biết rõ nhưng lại giả vờ không biết, phải đến khi nhân vật chính nổi loạn thì mới chịu lật lại vụ án.
"Nam Thư, mai chúng ta đi đâu chơi?"
"Báo cáo của cậu còn chưa xem xong..."
"Hai người các cậu thật giống nhau! Mình thật sự không muốn làm quản lý khu vực đâu, làm bạn thân của bà Giang là được rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận