Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1480: Tương kính như tân (1)

- Giải thích, Tương kính như tân: vợ chồng tôn trọng nhau như khách. Hết giải thích.
Khoảng ba giờ chiều, sau khi cuộc họp triển khai Unionpay kết thúc, Giang Cần định về nhà với Phùng Nam Thư thì WeChat liên tục thông báo tin nhắn.
Hắn nhìn qua điện thoại thấy Tào Quảng Vũ gửi một địa chỉ, vị trí ngay ở Lâm Xuyên, chỉ cách khu Phong Hoa Lý hai con phố.
"Lão Giang, anh em tôi khởi nghiệp rồi."
Giang Cần đã không gặp Tào Quảng Vũ từ kỳ nghỉ hè, nhưng vẫn thấy y khoe khoang trong nhóm, nào là biệt thự, nào là rượu vang.
Nhưng khởi nghiệp? Làm cái quái gì chứ.
Với cái đầu nhỏ như hạt đậu phộng của y, khoe khoang còn chẳng ra hồn, khởi nghiệp cái nỗi gì.
Giang Cần nghĩ y đùa nên nhắn lại một chữ "Cút."
Ngay lập tức, Tào thiếu gia gửi một bức ảnh, trên đó là một cửa hàng mặt tiền đối diện đường lớn.
Giang Cần cầm điện thoại, lái xe dọc theo đường, thật sự thấy cảnh giống hệt trong ảnh ở tầng trệt tòa nhà Hoa Nghiệp.
Lúc này, cửa hàng đang trong quá trình trang trí, tiến độ đã gần hoàn thành.
Căn phòng trông như văn phòng nhưng lại có chút giống tiệm trò chơi, kiểu dáng pha trộn, nhìn thật kỳ lạ.
Lúc này, Tào thiếu gia đứng ở cửa, tay chống hông chỉ huy thợ trang trí, trong khi Siêu Tử đứng bên cạnh, trông có vẻ mập lên.
"Giang ca, cậu đến rồi à?"
"Các cậu đang làm gì thế này?"
Tào Quảng Vũ quay lại nhìn Giang Cần: "Lão Giang, tôi định khởi nghiệp!"
Giang Cần nhìn lại một lần: "Cửa còn chưa treo biển, cậu khởi nghiệp gì vậy?"
"Cậu biết đấy, Đinh Tuyết còn một năm nữa tốt nghiệp, tôi định ở đây cùng cô ấy. Nhưng trường không cho tôi học cao học, sợ tôi khám phá ra bí mật của thế giới. Nhưng tôi cũng không thể ngồi không cả năm, nên tôi định khởi nghiệp."
"Làm gì?"
Tào thiếu gia mím môi: "Tạm thời chưa nghĩ ra."
Giang Cần chết lặng: "Cậu chưa nghĩ ra mà đã trang trí?"
"Tôi trang trí trước, tìm cảm hứng, biết đâu có ý tưởng. Lão Giang, cậu có gợi ý gì không?"
Giang Cần ngán ngẩm, nghĩ bụng người ta thường nghĩ ra ý tưởng rồi mới trang trí, còn thằng cha này trang trí trước rồi mới nghĩ ra ý tưởng mở tiệm gì.
"Cậu muốn mở công ty hay kinh doanh?"
"Gì cũng được, tôi nghe cậu."
Chu Siêu không nhịn được chen vào: "Mùa hè này, Tào ca làm màu trong nhóm chat, cứ luôn đụng phải Trang Thần, mỗi ngày đều mặc vest, uống cà phê hay ăn đồ Tây, làm cậu ta tức lắm, nên mới quyết tâm khởi nghiệp."
Khóe miệng Giang Cần co giật, nghĩ bụng đúng là phong cách của lão Tào...
Khởi nghiệp hay không cũng không quan trọng, nhưng nhất định không để người khác qua mặt.
"Trang Thần rốt cuộc khởi nghiệp gì vậy?"
"Không biết, nhưng cả ngày mặc vest, xem tài liệu tiếng Anh, lần trước còn khoe ảnh ăn với người nước ngoài, trông rất sang trọng."
Giang Cần há hốc miệng: "Tất cả vì tôi khởi nghiệp thành công, đều bị ám ảnh phải không?"
Chu Siêu gật đầu: "Tôi nghĩ có một phần lý do như vậy."
"Không đúng, cậu không phải về quê rồi sao? Sao cũng đến đây?"
"Tôi nghỉ hè ở nhà khá thoải mái, nhưng Tào ca ngày nào cũng gọi điện tám lần, nói là có chuyện lớn cần bàn, tôi không chịu nổi nên đến đây. Sau đó, cậu ta hỏi tôi rằng, tôi muốn khởi nghiệp, cậu có ý tưởng gì không."
"Chuyện này, cậu ta không nên bàn với tôi trước sao?"
Chu Siêu nhìn Cao Quảng Vũ đang điên cuồng chỉnh sửa bài đăng trên mạng xã hội: "Tôi đoán, Tào ca cũng muốn làm khó cậu."
Đang nói chuyện, Nhâm Tự Cường cũng chạy xe điện nhỏ tới. Y tốt nghiệp rồi được Giang Cần đưa vào Hiệp hội thương gia Lâm Xuyên, phụ trách tài trợ chiến lược cho Quỹ Kim Ti Nam, cũng khá đúng chuyên môn.
Y vừa làm việc, vừa thấy Tào thiếu gia chia sẻ hình ảnh, liền vội vàng chạy đến xem chuyện gì.
"Ôi trời, Tào ca, cậu làm thật à? Công ty gì vậy?"
"Chưa nghĩ ra, lão Nhâm, cậu có ý tưởng gì không?"
Nhâm Tự Cường ngớ người một lúc lâu, rồi Chu Siêu lại thì thầm vào tai y, nói rằng Tào ca bị Trang Thần khởi nghiệp kích thích, thế là y chợt hiểu ra, thầm nghĩ không hổ danh là Tào ca.
Sau đó, Nhâm Tự Cường quay sang hỏi Giang Cần: "Giang ca, thời gian qua cậu thế nào?"
"Tôi..."
Nghe câu này, Tào thiếu gia nín thở, còn Chu Siêu cũng căng thẳng, thầm nghĩ sắp đến đoạn phun đầy mặt, đả kích người khác rồi.
Nhưng điều họ không ngờ là Giang Cần ấp úng, chẳng nói được điều gì rõ ràng.
Mùa hè này, hắn làm nhiều việc, mua giấy phép thanh toán, lập công ty Unionpay, còn lập kế hoạch làm Douyin trước hai năm.
Nhưng khi hồi tưởng lại, trong đầu hắn chỉ có một chuyện.
Đêm qua vì phút bốc đồng, đã xơi người bạn thân nhất...
Hắn ngẩn ngơ nhớ về đêm mưa hôm qua, tiểu phú bà ôm hắn, vừa nghênh đón vừa khóc gọi "chồng", khiến tai hắn đỏ lên.
Thật lòng mà nói, từ khi nhìn thấy hộp bao cao su tối qua, hắn đã bồn chồn không yên, đến ăn cơm cũng không bình tĩnh lại được.
Tối đến, thấy tiểu phú bà chưa ngủ, hắn không kìm được mà đưa cô vào phòng chính. Đến lúc lên giường, Giang Cần vẫn định giữ lễ, muốn cô hiểu thế nào là một chính nhân quân tử.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp sức quyến rũ của Phùng Nam Thư khi nằm trong chăn, và cũng đánh giá thấp nhiệt huyết của cơ thể trẻ tuổi.
Rồi hắn đã làm chuyện đó với bạn thân của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận