Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 437: Nguyện vọng của tiểu phú bà đã trở thành sự thật (1)

Giang Cần lái xe tới ven đường đối diện quảng trường rồi mới dừng lại, từ xa đã thấy tiểu phú bà lạnh lùng ngồi trước cửa Hỉ Điềm, ngũ quan tinh xảo không tỳ vết, trong đôi mắt trong veo không có bất cứ tình cảm gì dư thừa, quả là một chị gái ngầu lòi lạnh lùng chuẩn sách giáo khoa.
Lượng người trong quảng trường rất lớn, người tới mua trà sữa cũng không ít.
Dù là nam hay nữ thì khi nhìn thấy Phùng Nam Thư, bọn họ đều sẽ không kìm được mà lộ ra biểu cảm mê gái, sau đó thường là lén nhìn trộm một cái, trong mỗi ánh mắt đều là tình cảm rung động khó giấu nhưng lại bị sự lạnh lùng kia ngăn lại hết thảy.
Trừ khi đi với Giang Cần, tiểu phú bà rất ít ra những nơi công cộng. Nhưng một khi xuất hiện là chắc chắn sẽ đem lại hiệu quả như thế này đây.
Giống như thời khắc cô ấy bước vào cổng trường trung học Thành Nam vậy, cho tới khi cô ấy bước vào trong lớp thì tiếng khe khẽ nói nhỏ khắp trường mới có dấu hiệu dừng lại.
Nhưng mà chính cô ấy lại tương đối hoảng sợ.
Càng hoảng, cô ấy lại càng biểu hiện lạnh lùng hơn, thế là cũng khiến những người nhìn cô ấy cũng thấy hoảng theo, phải vội vàng nhìn đi chỗ khác không dám nhìn tiếp nữa.
- Xinh đẹp thật đó, là ai vậy? Sao chúng ta chưa thấy bao giờ?
- Không biết, hình như không phải trường ta đúng không?
- Sao cậu biết?
- Có thấy trong cuộc thi hoa khôi đâu, nếu có cô ấy ở đấy thì cậu nghĩ ai lấy nổi giải nhất chứ?
- Cool quá đi mất thôi, biểu cảm lạnh lùng như vậy, vừa nhìn đã biết là kiểu nữ thần khó có thể lại gần rồi.
Tiểu phú bà giả vờ chưa nghe được gì cả, bình thản mút một ngụm trà sữa rồi nhìn thoáng qua ống hút, sau đó bắt chước theo Giang Cần: cắn bẹp ống hút.
Gấu chó đẹp trai hay leo cây không ở đây khiến cô ấy cảm giác như độ ngọt của trà sữa cũng bị giảm đi phân nửa.
Cô ôm ly trà sữa ngơ ngác một lúc, lông mi mảnh dài cong vút run rẩy hai cái dưới ánh mặt trời xán lạn, sau đó mới nhìn thấy chiếc Audi đen đỗ ở ven đường.
- Hình như là xe của Giang Cần…
Cao Văn Tuệ làm việc suốt buổi sáng, đến giờ mới được thay ca, kết quả vừa mới bước ra khỏi cửa đã thấy Phùng nam Thư lon ton chạy sang bên kia đường:
- Ấy? Nam Thư cậu đi đâu đấy!
- Giang Cần tới rồi. - Tiểu phú bà vừa phất tay vừa chạy sang bên kia đường.
Thấy thế, những người vây xem đều không kìm được mà cũng nhìn về phía bên kia đường, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Sao bạch phú mỹ lạnh lùng này lại sáng mắt khi thấy chiếc xe đó tới, như kiểu thay đổi khí chất trong một giây ấy, quay đi quay lại đã trở nên linh động mềm mại hơn nhiều.
- Giang Cần, nắm tay.
Giang Cần hạ cửa sổ xe xuống một chút:
- Tiểu phú bà, cậu có còn nhớ bản thân có một nguyện vọng không?
- Mình nhớ mà, đó là ngày nào cũng được nắm tay cậu đi muôn nơi. - Phùng Nam Thư không cần suy nghĩ gì thêm.
- Không phải cái này, cái khác cơ mà, mấy hôm trước cậu còn nhắc tới đó, thử nhớ lại xem nào.
Phùng Nam Thư suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tuy mình không hiểu gì hết nhưng mà mình vẫn muốn cậu đút cơm cho mình.
Giang Cần hít sâu một hơi:
- Cũng không phải cái này, nguyện vọng không liên quan đến mình mấy ý.
Phùng Nam Thư lại suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Giang Cần, hình như mình không có nguyện vọng nào như vậy hết á.
- Cậu trêu mình đấy à?
- Không có, cậu biết mình ngốc mà. - Phùng Nam Thư nhăn mặt nói.
- Để mình cho cậu thêm một nhắc nhở nhé, cậu đã muốn nó từ rất lâu rồi, hôm khai giảng còn đi theo mình tìm nửa ngày trong trường, cậu có còn nhớ không vậy?
Giang Cần sợ bản thân không đủ vững đạo tâm nên không dám để cô ấy đoán bừa nữa, hắn dẫn đường đến đáp án chính xác luôn.
Phùng Nam Thư thay sang bản mặt lạnh lùng:
- Giang Cần, mình muốn nuôi cún con.
- Đúng vậy, chính là nguyện vọng này.
Giang Cần mở cửa xe rồi bế Phú Quý Lật Trời ra ngoài:
- Xem này, sau này nhóc này là của cậu rồi đó.
Thấy Labrador ngây ngốc bị giơ lên không trung, nó bất lực như bị người ta thít chặt tính mạng, ánh mắt tiểu phú bà lại lóe lên những tia sáng sung sướng.
Cô vươn tay thử sờ hai cái, thấy nó không phản kháng lại thì vội vàng đòi Giang Cần thả nó xuống.
Phú Quý Lật Trời là một con chó nhát gan, tuy hoảng hốt trước hoàn cảnh lạ lẫm nhưng nó vẫn kiên cường đứng thẳng, và mặc cho tiểu phú bà sờ từ đầu đến chân.
Một lớn một nhỏ đều là đồ nhát gan.
Một bên sờ rất cẩn thận, một bên chỉ dám đứng thẳng không dám động đậy gì, trông vô cùng đáng yêu.
Sau khi được sờ một lúc, có vẻ như Phú Quý Lật Trời đã quen dần đi, không còn rủ rè như trước, thậm chí còn lăn một vòng để lộ ra cái bụng của mình.
Mắt tiểu phú bà lấp lánh rực rỡ giống như thật sự có ánh sáng ngưng tụ trong đó.
- Đi, vào tiệm trà sữa rồi sờ sau.
- Được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận