Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 209: Học trưởng thú vị

- Chuyện tiệm trà sữa đã giải quyết xong, như vậy khâu sau có thể được thực hiện theo kế hoạch.
- Văn Hào, mấy sinh viên Đại học Khoa học Kỹ thuật mà anh chiêu mộ đã có thể bắt đầu, làm nhiều nội dung hơn một chút. Tại giai đoạn đầu, tổ nội dung cũng không được nhàn rỗi, viết một ít đề tài cẩu huyết mà sinh viên thích đọc.
- Lan Lan, Từ Ngọc học tỷ, lát nữa hai người đến cửa hàng thu nợ bên Đại học Khoa học Kỹ thuật, nhất định phải xác minh rõ ràng sổ sách cũ, đừng để lại nợ xấu.
- Mặt khác, lúc đi mang theo Phòng Tiểu Tuyền, để cho cô ấy thử tay trước.
- Bàng Hải, anh liên hệ với xưởng in Thịnh Thị một chút, bảo họ nhanh chóng làm một tấm bảng hiệu Hỉ Điềm, thay thế tấm bảng Gặp Gỡ cũ.
Nghe xong mọi người nhao nhao gật đầu, sau đó bắt đầu hành động theo kế hoạch.
Giang Cần sắp xếp xong sự tình, liền cầm khăn mặt đi toilet giữa hành lang rửa mặt.
Dầu gội đầu không có, vậy thì giản lược, vuốt phẳng những sợi vểnh lên là được.
Hắn ở khu rửa mặt bên ngoài của nhà vệ sinh, vừa làm xong tóc, đang cầm khăn lau, thì một cô gái chắn tóc mái liền đi vào, khi nhìn thấy hắn có chút kinh ngạc.
- A, học trưởng?
Giang Cần nhớ rõ cô, cô gái này chính là người hôm đó hắn vô tình gặp ở cửa văn phòng tổng, hẳn là đến thay thế học trưởng xem ti vi.
Tiểu cô nương trông rất thanh tú, nụ cười cũng tương đối tươi sáng, chỉ là ngũ quan có chút bình thường, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sự hoạt bát trên người cô, nhìn qua rất có lực hút.
- Bây giờ cô đang làm ở văn phòng tổng phải không? - Giang Cần thuận miệng hỏi một câu.
- Đúng vậy học trưởng, tôi tên là Đường Lâm, là khoa Thương mại Quốc tế, được phái tới hỗ trợ Tào học tỷ quản lý chuyện xin lập nghiệp, học trưởng còn anh?
- Học viện Tài chính, Giang Cần, hiện tại giáo sư Nghiêm đang ở văn phòng tổng sao?
Đường Lâm gật gật đầu:
- Có.
- Được, cô bảo giáo sư Nghiêm đừng chạy lung tung, lát nữa tôi tìm ông ấy có chút việc. - Giang Cần thuận tay rửa mặt.
- Ồ.
Sau khi nghe xong, Đường Lâm có chút kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ từ chạy lung tung này không thích hợp dùng trên người một giáo sư chứ?
Nhưng cô không rõ Giang Cần là ai, còn tưởng rằng hắn là một học trưởng rất lợi hại, cho nên có thể đùa giỡn với giáo sư như vậy. Nhưng lời như vậy cô không dám nói, vì thế liền lè lưỡi, lặng lẽ rời khỏi phòng vệ sinh.
Giang Cần tìm giáo sư Nghiêm quả thật có việc, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.
Bởi vì tiệm trà sữa đã có, các hoạt động hậu kỳ sẽ sớm được bắt đầu ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, nhưng vấn đề là mở tiệm trà sữa không giống làm hoạt động.
Đơn giản một chút mà nói, chủ quán trà sữa là ai không có ý nghĩa gì với trường học, bạn tùy tiện chuyển tay, miễn là trả tiền thuê nhà đúng hạn thì sẽ không ai quan tâm.
Tuy nhiên, nếu bạn muốn tạo hoạt động trong trường học của người khác, thì việc này phải được sự đồng ý của lãnh đạo nhà trường.
Mặc dù bây giờ, Giang Cần cũng là một cao phú soái triệu phú, nhưng chắc chắn mặt mũi không tốt bằng giáo sư Nghiêm, cho nên hắn dự định đi theo con đường của giáo sư Nghiêm, sớm liên lạc với Đại học Khoa học Kỹ thuật một chút, miễn cho hoạt động còn chưa làm đã bị kêu dừng.
- Nhan Nhan, vừa rồi mình gặp được một học trưởng đặc biệt thú vị trong toilet.
Đường Lâm trở lại văn phòng, vừa vào cửa đã bắt đầu lải nhải với bạn thân, dù sao công việc ở văn phòng tổng quá nhàm chán, hình như bất cứ chuyện gì cũng đáng để lấy ra nói.
- Cậu xác định là học trưởng không phải học tỷ?
Đường Lâm nhìn mà sửng sốt một chút:
- Là mình nói sai, là gặp ở bồn rửa mặt trong nhà vệ sinh, không phải trong toilet.
- Mình còn tưởng rằng cậu gặp phải biến thái, làm mình hết hồn.
Trên bàn làm việc gần cửa sổ, Hồng Nhan không nhịn được trêu chọc một câu, sau đó tiếp tục sửa sang lại văn kiện trong tay.
Cô đến văn phòng tổng đã ba ngày, nội dung công việc chủ yếu là sơ tuyển các loại đơn xin khởi nghiệp, còn phải xem xét một phần kế hoạch khởi nghiệp. Công việc không mệt mỏi, nhưng tương đối rườm rà, làm lâu sẽ cảm thấy nhàm chán.
Nhưng cũng may người bạn thân mới này là một người hoạt bát hiếu động, ngược lại không để cho cô quá nhàm chán.
- Tiểu Đường, giúp tôi lấy tờ báo trên bàn trà lại đây.
Giọng giáo sư Nghiêm xuyên qua cánh cửa truyền ra.
- Đến đây, giáo sư!
Đường Lâm buông tờ đơn trong tay xuống, cầm tờ báo đi vào văn phòng.
Ánh nắng buổi chiều rực rỡ mà ấm áp, nhưng khi chiếu nghiêng từ cửa sổ vào lại luôn khiến người ta không mở mắt ra được, Hồng Nhan đi qua muốn kéo rèm cửa sổ lại, kết quả bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận