Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 523: Một chiến dịch tiếp thị thịnh đại (1)

- Bây giờ, tiếp thị bắt đầu.
Giang Cần nói xong lập tức vỗ xuống bàn, phòng 208 lập tức vang lên tiếng xôn xao.
Mọi người đều ngay lập tức bắt tay vào công việc, ai làm việc nấy, người thì gọi điện người thì gõ phím, giống như khi lần đầu tiên Multi-group được tung ra vậy, đầy ắp nhiệt huyết.
Một ngày sau, tất cả người dùng trên các diễn đàn của bốn trường đại học lớn đều bị thu hút bởi các chủ đề thảo luận về hoạt động, thảo luận rất sôi nổi.
Rất nhiều sinh viên nhìn thấy hai từ "nửa giá" và "ăn miễn phí", chẳng những kích động mà còn mê hoặc khó hiểu.
Mẹ nó, giảm giá 40% đã đủ quá đáng rồi, hiện tại trực tiếp giảm nửa giá, đây là làm ăn ăn đến điên rồi sao?
Nửa giá còn có thể kiếm được tiền sao?
Đáng sợ nhất chính là ăn miễn phí, còn có thể ăn miễn phí mười lần, ăn như vậy con mẹ nó ai mà không muốn.
Vì thế, từng đợt bài đăng và từng làn sóng săn voucher lại một lần nữa nhấc lên cơn sốt Multi-group đến cửa hàng.
Thực ra, hoạt động tiếp thị chính là như vậy, rất nhiều người tiêu dùng khi rơi vào vòng xoáy sẽ cảm thấy khó hiểu, trong lòng tự nhủ nhà bán hàng làm như vậy thì chắc chắn không kiếm được tiền, rống to như vậy để làm gì, há to miệng để uống gió Tây Bắc à?
Nhưng đối với những doanh nhân thực thụ, tiền là mục tiêu cuối cùng chứ không phải là mục tiêu tuyệt đối ở mọi giai đoạn.
Nếu lỗ vốn có thể đổi lấy một thị trường lớn hơn, thì chỉ cần không lỗ vốn phá sản, không ai quan tâm đến số tiền trước mắt đó.
Hơn năm giờ chiều, Giang Cần rời khỏi 208 khí thế ngất trời, đến căng tin ăn cơm, tai nghe ngóng, khắp nơi đều có tiếng bàn tán về vé giảm nửa giá và suất ăn miễn phí của Multi-group.
Tiểu phú bà đã đến căng tin chờ sẵn, đưa tay vẫy hai cái với hắn, sau đó vẻ mặt ngây ngốc nhìn Giang Cần ngồi xuống bên cạnh.
- Giang Cần, tuần này các cậu lại bắt đầu hoạt động à? - Cao Văn Tuệ vừa ăn mì vừa mở miệng.
Giang Cần nhận lấy chiếc đũa mà Phùng Nam Thư đưa tới, ăn hai miếng mì của cô ấy:
- Đây là hoạt động cuối cùng mà chúng tôi nhằm vào người dùng là sinh viên đại học, hậu kỳ sẽ không có quy mô lớn như vậy nữa, cho nên các cậu nếu muốn tham gia thì mau chóng tham gia đi.
- Bên các cậu làm nửa giá thế kia thì thật sự có thể kiếm được tiền à? Trong nhà khó sống?
Phùng Nam Thư nghe xong liền hù dọa khuôn mặt nhỏ nhắn:
- Không khó.
Cao Văn Tuệ sùng bái muốn dập đầu, ngọt không chịu được, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy nghi vấn:
- Nhưng nửa giá không phải là lỗ sạch sao? Lãi ở đâu, chẳng lẽ nguyên vật liệu của mấy quán đó rẻ đến vậy à?
Giang Cần duỗi lưng một cái:
- Chắc chắn không thể rẻ đến mức đó, đừng quên còn có chi phí mặt bằng, nhân công và điện nước. Hiện tại tôi đang tính là bù lỗ để làm hoạt động, nhưng bây giờ lỗ một chút, là để tương lai kiếm được nhiều tiền hơn.
- Vậy có thể thao tác ngầm một chút không, giống như hai lần trước, để tôi trúng thưởng. - Cao Văn Tuệ nóng lòng muốn thử.
- Cậu mơ đẹp lắm, tôi muốn trừ lương cậu còn không kịp, cậu còn đòi phát thưởng? Cậu thay tôi bảo vệ tình bạn kiên cố giữa tôi và Phùng Nam Thư à?
- Bảo vệ.
Cao Văn Tuệ dõng dạc.
Giang Cần cười ha hả một tiếng:
- Bảo cái con khỉ, con mẹ nó cậu suốt ngày đổ thêm dầu vào lửa cho hai người bọn tôi thì có.
- Ai bảo hai người không thành thật, tôi dập đầu không có lần nào là thỏa mãn cả.
- Lớp cậu có nhiều cặp tiểu tình nhân như vậy, sao cậu cứ phải bắt lấy hai người bạn tốt bọn tôi mà dập đầu vậy?
Lời nói của Giang Cần cũng không sai, dù sao mọi người đến Đại học Lâm Xuyên cũng đã một năm, những người nên yêu đương thì đã yêu đương rồi, những người chưa yêu đương thì hoặc là không muốn tìm, hoặc là không tìm được.
Lớp Tài chính 4 có vài cặp tiểu tình nhân, mỗi ngày đều như hình với bóng, ngấy không chịu được.
Đại học mà, ngoài học tập ra thì tình yêu chính là chủ đề chính, có rất ít người chỉ chăm chăm vào tiền như Giang Cần.
Nhưng Cao Văn Tuệ cảm thấy tình yêu ngấy kia không có gì để dập đầu, vẫn là loại tình yêu Phùng bất động Giang bất động, Phùng nhất động Giang loạn động này tương đối dễ dập đầu, cho dù bọn họ nói dối đây là tình bạn.
- Tiểu phú bà, mình nói với cậu một câu, cậu lại đây, đừng để Cao Văn Tuệ biết.
- Cái gì vậy? - Phùng Nam Thư lại gần, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập tò mò.
Giang Cần tiến đến bên tai cô thấp giọng nói:
- Có một chuyện rất thích hợp để dập đầu, nhưng mình không cho cậu nói cho cô ấy biết.
Phùng Nam Thư: ?
- Được rồi, ăn no rồi, mình về làm việc đây, tạm biệt!
Giang Cần cất bước rời khỏi căng tin, Cao Văn Tuệ trực tiếp quấn lấy tiểu phú bà:
- Nam Thư, cậu ta vừa nói gì với cậu vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận