Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 576: Ông chủ nhà ai lại lái xe điện chứ ! (2)

Sáng thứ sáu, dưới cái nóng bức của mùa hè, tiếng ve kêu văng vẳng không dứt.
Toàn bộ 26 nhân viên chi nhánh của Multi-group được Nhạc Trúc thông báo tập trung đầy đủ ở đại sảnh tầng một của trung tâm thương mại Vạn Chúng, chuẩn bị nghênh đón ông chủ sinh viên thần bí kia.
Bộ phận marketing có hai cô gái trẻ tuổi nhưng lại rất có trách nhiệm, làm việc vô cùng nghiêm túc, một người tên là Đặng Viện, người kia là Trương Du.
Hai người có hai bạn học kiêm bạn cùng phòng một lòng muốn vào công ty lớn tên là Lương Tiêu và Tiền Nhạc Nhạc.
Sau khi tin tức Lâm Xuyên được đăng lên, hai người này còn vui hơn cả bố đẻ em bé, sau đó nghe được bọn Đặng Viện nói là hôm nay sẽ được gặp ông chủ, hai người này đã trở thành vị khách không mời, dục vọng hóng hớt đã lên tới đỉnh điểm.
- Từ đầu mình đã nói là công ty này trông không đáng tin rồi mà, nhưng mà không ngờ lại không đáng tin đến vậy, ông chủ mới có 19 tuổi nữa chứ!
- Mình nói này Đặng Viện, hai cậu nhất định phải cẩn thận chút đấy, đừng để bị lừa!
- Mười chín tuổi đã mở công ty, lên báo, rồi còn làm mưa làm gió trong nội thành, sao có thể chứ? Mình nghi ông chủ của cậu là bị người khác đẩy ra nhận hào quang rực rỡ thôi, nếu không thì sao công ty của hai cậu lại chỉ có hai bộ phận? Còn hôm nào cũng phát thưởng nữa chứ, làm gì có chuyện bánh rớt từ trên trời xuống đâu.
Lương Tiêu khoanh tay nói, khóe môi sắp ngoác tới tận mang tai rồi.
Đặng Viện và Trương Du mới đi làm hơn một tháng mà đã nhận được hơn 5 ngàn tệ tiền thưởng rồi, hơn nữa còn được trợ cấp khó khăn và trợ cấp nhà cửa, tổng tiền thưởng cộng lại có khi còn cao hơn cả tiền lương ấy chứ, bọn họ ngày ngày ăn ngon mua quần áo mới khiến ả ghen tị không thôi.
Ngày nào ả cũng nghĩ, nếu mình đi tham gia phỏng vấn vòng hai thì có phải mình cũng có thể hưởng thụ được số phúc lợi không thua gì công ty lớn thế này không?
Nhưng là một người phụ nữ, ngoài việc thừa nhận chính mình đã gả sai người thì cả đời ả sẽ không bao giờ thừa nhận bản thân sai đâu.
Vậy nên ả lại càng hy vọng cái công ty này chỉ là một công ty ảo mạ vàng thôi, hoặc là công ty ma được lập ra để tránh nguy hiểm, như vậy Đặng Viện và Trương Du sẽ không thể làm được lâu, cũng miễn cho hai người này đi đi lại lại khoe khoang về sự giỏi giang của bản thân trước mặt ả.
Kết quả, những thông tin trên báo còn gây sốc hơn cả những gì ả nghĩ.
Hạng mục này lại là hạng mục khởi nghiệp của sinh viên trong trường, ông chủ còn chưa tới hai mươi tuổi.
Ả cũng là sinh viên vừa tốt nghiệp, nên ả rất rõ ràng những thành phần trong tập thể sinh viên, ả cảm thấy có lẽ sự mong mỏi của mình rất có thể sẽ thành sự thật.
Nhưng mà…
Lương Tiêu không rõ một việc, chỉ là ông chủ sinh viên tới văn phòng giám sát công việc thôi mà còn phải phô trương chiếm dụng cả đại sảnh tầng một của trung tâm thương mại Vạn Chúng?
Không phải bọn họ chỉ thuê nửa tầng của người ta thôi à? Người thuê bảo chủ nhà dọn bãi cho mình tiếp đón rầm rộ, không hợp logic mà đúng không?
- Mọi người sửa sang lại trang phục đi, xếp hàng ngay ngắn vào, ông chủ sắp tới rồi đó.
Quản lý bộ phận marketing Tôn Chí không nhịn được mà nhìn về phía Nhạc Trúc:
- Không cần tiếp đón từ ngoài cửa sao?
- Không cần đâu, ông chủ bảo là trời nóng, ra ngoài đón cũng không có cục vàng nào rơi ra, không cần làm cái quy trình rườm rà kia.
Nghe vậy, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trời 35 độ thế này ra ngoài đón có mà cảm nắng chết, dù nghe ông chủ mười chín tuổi đã không thấy uy tín rồi nhưng hành động này vẫn thu về được vô số ấn tượng tốt.
Nhưng đúng lúc này, Nhạc Trúc lại nhìn ra phía ngoài cửa và nói tới rồi, khiến mọi người cũng quay sang nhìn về phía cửa, vừa quay qua đã thấy một người đàn ông trẻ tuổi người mặc âu phục chân đi giày da đang lái một chiếc xe điện màu hồng nhạt vô cùng điệu đà đi vào đại sảnh Vạn Chúng.
Thấy vậy, Lương Tiêu cười như bố đẻ em bé:
- Đặng Viện, đây là ông chủ của mấy cậu hả? Quá kỳ quái rồi đó!
Đặng Viện: …
Cuối cùng Giang Cần bóp phanh, đôi chân dài chống xuống mặt đất ổn định xe ngay giữa đại sảnh, cũng như ngay trước mặt toàn bộ nhân viên Multi-group chi nhánh Vạn Chúng.
Nhìn thấy cảnh này, nhóm nhân viên bắt đầu nghị luận sôi nổi, trong mắt tất cả mọi người đều nhiễm chút thất vọng.
Không vì cái gì cả, chỉ vì phương thức chào sân này quá kỳ quái đi, đã đi xe điện thì thôi đi, lại còn đi xe điện màu hồng nhạt điệu đà, ông chủ như thế thì cái xí nghiệp này có thể đứng đắn chỗ mẹ nào.
Bọn họ tình nguyện ông chủ của mình là thiếu gia của gia tộc nào đó, có thế lực chống lưng hùng hậu, như thế dù năng lực chẳng ra gì thì cuối cùng cùng vẫn còn có chỗ dựa.
- Giang tổng, ngài đã đến.
Nhạc Trúc tiến lên trước một bước.
Giang Cần lau mồ hôi khắp mặt mình:
- Đã lâu không gặp giám đốc Nhạc, tôi có mang chút quà tới cho mọi người đấy, lát nữa cô sắp xếp cho bọn họ nhận quà giùm tôi nhé.
Bạn cần đăng nhập để bình luận