Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 731: Có miếng đất hay có bưu kiện? (1)

Nội dung của tập tài liệu này đều liên quan tới công cụ thanh toán của bên thứ ba, chỉ nhìn vào độ dày của nó cũng biết trong khoảng thời gian này y đã tốn không ít công sức vào nó.
- Ông chủ, tôi cảm thấy Alipay bây giờ có hơi khiêm tốn nhưng ý định muốn cướp hoạt động kinh doanh của ngân hàng lại rất rõ ràng, táo bạo quá đi mất.
- Sao vậy? - Giang Cần nhìn y.
Tôn Chí sắp xếp lời định nói xong thì mở miệng:
- Người phụ trách của Alipay tháng trước vừa tham gia một cuộc phỏng vấn của truyền thông, nói rằng bọn họ muốn tạo ra một ví số dư có thể để người dùng gửi tiền vào, những việc mua sắm và nạp tiền online đều không cần công cụ bảo mật nữa, đúng là quá vớ vẩn.
- Cậu thấy không thể làm vậy sao?
- Tất nhiên là không thể, bọn họ muốn làm gì chứ? Mở một siêu ngân hàng mới ư? Nếu họ đã dám kêu gọi người dùng gửi tiền vào đó thì cũng chẳng khác nào đang cắt đứt huyết mạch của ngân hàng, chỉ khi có được giấy phép tài chính mới có thể nghênh ngang như vậy.
Giang Cần không hiểu rõ về quá trình phát triển của Alipay, chỉ có điều hắn đã từng trải qua nên có nhớ một vài sự kiện chính quan trọng.
Ví dụ như Alipay trở nên độc lập, Alipay có được giấy phép tài chính, Yuebao ra mắt, và sau đó Ant Financial lên sàn chứng khoán thất bại…
Giải thích, Yuebao là ứng dụng quản lý tài chính và ví tiền điện tử tự sinh lợi tức cho khách hàng với những khoản tiền nhàn rỗi có lãi suất cao hơn rất nhiều so với ngân hàng ở Trung Quốc. Ant Financial hay Tập đoàn Dịch vụ Tài chính Ant Financial, trước đây gọi là Alipay, là một công ty liên kết của Tập đoàn Alibaba. Hết giải thích.
Bởi ở kiếp trước, những điều này không có quá nhiều quan hệ trực tiếp với Giang Cần, cho nên những thông tin đó chỉ là tin tức, xem qua, nhớ tới, vui quá rồi quên hết.
Nhưng bây giờ khi nghe Tôn Chí nói như vậy, hắn mới có thể đặt bản thân vào vị trí của người khác để tưởng tượng, để nghĩ ra thứ như Alipay thì phải điên rồ tới mức độ nào cơ chứ.
Khoản tiết kiệm của khách hàng vốn là huyết mạch của ngân hàng, không có nó làm sao có thể cho vay? Làm sao có thể thu hồi lợi tức? Thực sự không thể trách ngân hàng, ý nghĩ này quả thật đã bộc lộ rõ ràng toàn bộ dã tâm của Alibaba.
- Động vào nền móng đúng là tương đương với muốn dỡ nhà người ta.
Tôn Chí kịch liệt gật đầu:
- Hơn nữa không chỉ có ngân hàng, mà người dùng cũng sẽ không chấp nhận, họ lấy gì để đảm bảo tiền của khách hàng sẽ được an toàn chứ?
Giang Cần giơ tay ra ngắt lời y:
- Tôn Chí, nói thẳng kết luận đi.
- Ông chủ, tôi cảm thấy chuyện hợp tác vẫn phải suy nghĩ cẩn thận, hay là thôi đi, chuyện này quá xa vời.
- Không, vẫn tiếp xúc với họ theo kế hoạch cũ, tìm một người phụ trách có tiếng nói để hẹn người ta đi.
- Hả?
Giang Cần cầm ly trà lên uống một ngụm:
- Chính vì mọi người đều cảm thấy không thể nên bây giờ hợp tác mới dễ nói chuyện, nếu như chuyện xong cả rồi mới đi hợp tác thì chúng ta chắc chắn sẽ bị nắm thóp.
Tôn Chí chỉ là nhân viên, tất nhiên sẽ phải nghe lời sắp xếp của cấp trên, vậy là y gật đầu:
- Vâng thưa ông chủ, vậy tôi về sẽ gọi điện thoại cho họ.
- Nếu cần gặp trực tiếp thì cố gắng hẹn vào đợt Quốc khánh, tôi sẽ đi với anh qua đó.
- Tôi hiểu rồi.
Trong lúc đang nói chuyện, điện thoại của Giang Cần bỗng rung lên, tên người gọi hiển thị là số của Hà Ích Quân, y muốn mời hắn đến Vạn Chúng gặp mặt, có chuyện gấp cần bàn.
Đúng lúc Tôn Chí đang định đi tới Vạn Chúng, mà hắn cũng đã lâu không có cơ hội đi tới chi nhánh Vạn Chúng, vậy là hắn quyết định cùng đi với Tôn Chí.
Tôn Chí đương nhiên là người lái xe, mặc dù y là quản lý thật nhưng chắc chắn sẽ không dám để Giang Cần lái xe chở y, nếu không chắc chắn y cũng không thể ngồi yên được.
Sau khi tới Vạn Chúng, Hà Ích Quân đã đợi sẵn trước cửa phòng họp, khi nhìn thấy Giang Cần ra khỏi thang máy, y lập tức kéo hắn vào phòng họp.
- Giang tổng, tôi nghĩ kỹ rồi.
- Nghĩ kỹ cái gì cơ? Muốn dâng tặng miễn phí Vạn Chúng cho tôi à? - Giang Cần nhe răng cười.
Hà Ích Quân xì một tiếng:
- Tôi nói là muốn phát triển Vạn Chúng ra toàn quốc, cậu là cổ đông thứ hai của Vạn Chúng, tôi phải bàn với cậu mới được.
- Anh hy vọng tôi sẽ ủng hộ hay là mong tôi sẽ đánh bay ý nghĩ này của anh?
- Tất nhiên là tôi muốn cậu ủng hộ rồi!
Giang Cần thu lại nụ cười gật gù:
- Xem ra anh thực sự đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì tôi chỉ có một câu thôi, nếu đã nghĩ kỹ rồi thì hãy bắt tay vào làm.
Hà Ích Quân rót cho hắn một ly trà:
- Tôi đang huy động vốn, khoản vay cũng đã được phê duyệt rồi, có mấy ông lớn mỏ khoáng sản cũng muốn tài trợ cho tôi, điều quan trọng nhất là tôi đã giành được một cơ hội.
- Cơ hội?
- Cậu còn nhớ tiệc rượu của hiệp hội thương gia lần trước không? Là lần cậu mở lớp ngay tại chỗ ấy. Sau khi tiệc rượu kết thúc, có một thành viên của hiệp hội tìm tôi, nhất quyết muốn tới xem trung tâm thương mại của tôi. Sau khi tham quan xong, anh ta liền nói thẳng rằng có một mảnh đất ở Thượng Hải nên muốn hợp tác với tôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận