Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 448: Người lãnh đạo (2)

Nhưng thực tế, Giang Cần lại nở một nụ cười, hoàn toàn không bộc lộ bất kỳ khí thế kiêu ngạo nào.
- Đây là dịch vụ Multi-group trực tuyến của chúng tôi, mời anh xem một chút.
- Giao hàng trực tuyến?
- Đúng, là một mô hình bán hàng hoàn toàn mới, trở thành người dùng hợp tác của Multi-group, lưu lượng mà Hỉ Điềm đạt được, các anh cũng có thể nhận được tương tự.
- Theo ý của các cậu, chúng tôi chỉ việc làm theo là được?
- Chính xác.
- Nhưng cho dù là trực tuyến, Hỉ Điềm có nhiều lưu lượng như vậy, chúng tôi cũng không thể bằng Hỉ Điềm a!
- Vậy tôi ở đây cam đoan với anh, Hỉ Điềm sẽ không bán trà sữa trực tuyến, thị trường này sẽ mãi mãi thuộc về các anh.
Hai tiếng sau, Giang Cần dẫn người chạy hết ba cửa hàng, cầm ba bản hợp đồng, lại trở về phòng học của Đại học Bách khoa.
Lai Tồn Khánh có chút khó hiểu:
- Chỉ vì bọn họ gây chuyện, cho nên Hỉ Điềm sẽ không làm dịch vụ trực tuyến, thỏa hiệp này cũng quá tàn nhẫn đi?
- Tôi không nói không làm dịch vụ trực tuyến, tôi chỉ nói không bán trà sữa.
- Vậy bán cái gì?
Giang Cần lấy từ trong ví ra một tấm thẻ trà sữa Hỉ Điềm:
- Hỉ Điềm không làm nghiệp vụ giao hàng trà sữa, nhưng sẽ bán thẻ trà sữa trực tuyến, người mua hoặc là nhận được thẻ trà sữa, thì đều phải đến cửa hàng tiêu phí mới được.
Đinh Xảo Na cũng lấy ra tấm thẻ từ trong ví của mình:
- Tôi cũng có một cái, là một học đệ tặng.
- Dùng rồi có cảm nhận gì?
- Sau khi có tấm thẻ này, tôi gần như không còn uống trà sữa nhà người khác nữa.
Giang Cần gật đầu:
- Chúng ta làm kinh doanh, không cần thiết phải đuổi người ta đến đường cùng, để lại cho ba quán trà sữa kia một không gian sinh tồn, để cho bọn họ có thể dựa vào giao hàng sống sót, đây mới là sự thỏa hiệp của chúng ta.
Lai Tồn Khánh tê hết cả da đầu :
- Vậy sau này, ba cửa hàng này chỉ có thể sống nhờ giao hàng tận nhà thôi à?
- Có lẽ vậy.
- Rồi mỗi phần trà sữa mà họ bán ra, còn phải chi trả một phần hoa hồng cho chúng ta nữa? Như vậy thì cả online lẫn offline chúng ta không có thị trường nào mà không chiếm được hết?
- Tất nhiên rồi.
Giang Cần lộ ra một nụ cười mê người.
Thực ra trong tương lai sẽ có rất rất nhiều cửa hàng chỉ làm giao hàng tận nhà, gọi chung là cửa hàng mang đi, bọn họ không hề bán hàng trực tiếp, chỉ đơn giản sống bằng đơn đặt hàng trực tuyến.
Các phương tiện truyền thông gọi họ là gian hàng trực tuyến.
Bởi vì không cần mặt bằng, nên chi phí thấp, có thể ép giá xuống rất thấp, cũng là một cách thức kinh doanh mới được sinh ra trong thời đại mới.
Giang Cần cất ví tiền vào túi:
- Còn gì nữa không, nói hết một lượt đi, lát nữa tôi phải đi gặp chủ nhiệm Tôn.
- Vấn đề điều động nhân sự của tổ thị trường, ý kiến của những người bên dưới rất lớn, tất cả bọn họ đều không muốn phát tờ rơi, luôn hỏi trong nhóm, tại sao người khác có thể chuyển sang tổ nội dung, họ thì không được.
- Vậy tại sao bọn họ không được? - Giang Cần hỏi một câu.
Lai Tồn Khánh lập tức mở miệng:
- Năng lực của bọn họ không đủ, phát tờ rơi cũng không nghiêm túc, đương nhiên tôi phải dành cơ hội cho những người chịu khó chịu khổ.
- Vậy thì thế này, cứ sa thải người có ý kiến lớn nhất đi, để cho cậu ta cảm nhận sự tàn khốc của xã hội.
- Nhưng mà người có ý kiến lớn nhất lại nghèo nhất, không dễ dàng sa thải.
Giang Cần cười vui vẻ:
- Thay đổi góc độ suy nghĩ đi, nghèo thì càng tốt. Sau khi bị sa thải, cậu ta hối hận bao nhiêu, thì trong tương lai đoàn đội của Đại học Bách khoa sẽ vững chắc bấy nhiêu. Lương chỗ chúng ta đưa ra, chỗ khác không thể cho được.
Lai Tồn Khánh suy nghĩ một chút:
- Nhưng nếu cậu ta gây chuyện thì sao?
- Tôi làm cờ thi đua và giấy chứng nhận tốn hơn ba mươi tệ, tiền này đâu phải là để lãng phí, chủ nhiệm Tôn sẽ giúp chúng ta gánh vác, đây chính là chỗ tốt của việc có giáo viên chỉ đạo.
- Ồ ồ.
- Lão Lai, chúng ta làm kinh doanh, không phải tổ chức từ thiện, anh phải nhớ, nghèo khó không bao giờ được coi là lá chắn.
Giang Cần nói rất nghiêm túc, tự nhiên thấy câu vừa rồi rất ngầu, còn muốn nói lại một lần nữa.
Tuy nhiên nói lại một lần nữa sẽ có vẻ hơi ngớ ngẩn, vì thế hắn chỉ có thể từ những ánh mắt ngưỡng mộ xung quanh để cảm nhận sự ngầu lòi vừa rồi của mình.
Hửm? Ánh mắt của Cố Điềm Điềm này quả thực đạt điểm tối đa, sùng bái như vậy sao? Thậm chí còn khép chặt hai chân lại nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận