Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 561: Phùng Nam Thư là cái yêu đương não (1)

Mặt khác, chỉ có giải thưởng được tiến hành âm thầm mới có thể bảo đảm kết quả công bằng và minh bạch, không phải sao?
Còn có vị nữ doanh nhân bị dầm mưa lại muốn che dù cho người khác kia, thật sự là khiến người ta cảm động.
Đương nhiên, người trâu bò nhất vẫn là người đoạt giải Ngôi sao học tập lần thứ nhất - Giang Cần, không những khởi nghiệp phong sinh thủy khởi, không ngờ học tập cũng đứng hàng đầu, quả nhiên người giỏi thì dù làm gì cũng giỏi.
- Mẹ nó, không ngờ Lý Hoa Bưu cũng là một nhân tài, chết cũng có thể nói thành sống.
Giang Cần đặt tờ báo xuống, cho rằng bài phỏng vấn này quả thực không hề sai.
Cái danh đệ nhất đầu tiên của mình quả thật là do bỏ phiếu bầu ra, không có vấn đề gì, mà người khởi xướng giải thưởng này cũng đúng là một nữ doanh nhân bán lẻ - bà chủ Tưởng của siêu thị học viện, cũng không có vấn đề.
Xem ra người thành công không nhất thiết phải huy hoàng ngay từ đầu, mà còn có thể hậu kỳ bổ sung, đây thật sự là ‘thao tác tinh tế’ nhất từ trước tới nay.
Giả thành thật, hắn cũng không biết sau này khi mình nhắc tới Ngôi sao học tập thì miệng sẽ méo thành bộ dáng gì nữa.
- Đây là cúp của Ngôi sao học tập à? Rất đẹp nha, mỗi môn học của cậu đều chỉ đủ điểm qua môn, lại có thể lấy được giải thưởng học tập, thật sự là tà môn.
Trong tiệm trà sữa Hỉ Điềm, Cao Văn Tuệ nhịn không được mà sờ sờ ngôi sao màu vàng trên cúp.
- Bạn học Tiểu Cao, xin đừng đụng lung tung, lỡ như đụng bẩn thì cậu bồi thường nổi sao? - Giang Cần méo miệng không chịu được.
Cao Văn Tuệ tức giận không thôi vì lời châm chọc của hắn:
- Tôi đâu có thích sờ chân, tay tôi sạch sẽ hơn cậu nhiều, trên tay cậu có thể còn có mùi chân đấy, còn dám khinh thường tôi?
Phùng Nam Thư ngồi ở trước quầy bỗng nhiên hù khuôn mặt nhỏ nhắn:
- Văn Tuệ, chân của mình rất sạch, không bẩn chút nào, cũng không có mùi chân.
- Mình biết chứ, mỗi ngày khi đi gặp Giang Cần, cậu đều phải trước rửa chân cho thật thơm. Nhưng ai biết được hắn có sờ chân của người khác không, dù sao 208 có nhiều nhân viên nữ như vậy…
Giang Cần nhướng mày:
- Cậu không thấy thoải mái khi tháng này được trả đủ lương đúng không?
Cao Văn Tuệ bỗng nhiên hung tợn liếc hắn một cái:
- Tiền lương thích trừ thì trừ, nhưng có ngon thì cậu thề đi, ngoại trừ Phùng Nam Thư, cậu chưa từng sờ chân của người khác?
- Đương nhiên là không, tôi cũng đâu phải loại biến thái thích sờ chân.
- Vậy là cậu thấy Phùng Nam Thư quá thánh khiết, cho nên mới nghĩ mọi cách để chà đạp cô ấy, hủy hoại cô ấy? Cũng đúng thôi, dù gì người của Học viện Tài chính đều cảm thấy Phùng Nam Thư là ánh trăng trong trẻo lạnh lùng, bạch phú mỹ băng sơn. Ai mà ngờ được ở trước mặt Giang Cần cậu, cô ấy lại là một cô bé đáng yêu để mặc cho người ta chơi chân chứ, rất có cảm giác thành tựu đúng không?
Giang Cần bóp méo ly trà sữa:
- Mẹ nó, cách nói này càng đáng sợ, hay là cậu cứ biến tôi về lại loại biến thái thích sờ chân đi.
Trong đầu Phùng Nam Thư hiện lên hai từ chà đạp và hủy hoại, đột nhiên ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên mở miệng:
- Giang Cần, mình muốn đi rừng phong.
- Trời mưa, hôm nay không đi được, chờ sau cơn mưa trời lại sáng rồi tính.
- Ồ.
Cao Văn Tuệ có chút kinh ngạc:
- Hai người đã đi rừng phong rồi à? Đó là nơi mà các cặp tình nhân hẹn hò yêu đương, hai người không phải là bạn tốt sao?
Giang Cần dựa lưng vào ghế:
- Chúng tôi đi rừng phong ôn bài, dù sao cũng sắp thi rồi, một Ngôi sao học tập như tôi cũng không thể hữu danh vô thực.
- Ở đó tối đen như mực, ngay cả chữ trên sách cũng không thấy rõ, có thể ôn bài gì được?
- Ha ha, chuyện sách của tôi là dạ quang chẳng lẽ cũng phải nói cho cậu biết à?
Giang Cần quay đầu nhìn ra ngoài cửa, nước mưa đã chậm rãi tụ thành dòng nước nhỏ ở quảng trường lát đá cẩm thạch, mái hiên màu đỏ trên mái nhà cũng bắt đầu đổ nước ào ào, giống như một tấm rèm cửa làm bằng chuỗi ngọc.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại di động của hắn bỗng nhiên reo lên một tiếng, là Trương Bách Thanh gọi điện thoại tới, thông báo cho hắn ngày mai đến trung tâm Quảng Giáo tiếp nhận phỏng vấn.
Y nói là đã giúp Giang Cần hẹn tất cả truyền thông muốn phỏng vấn, chuẩn bị để cho hắn trực tiếp tiếp nhận một lần phỏng vấn chung ở trường học, làm vậy sẽ không trễ nải thời gian ôn tập, thứ hai là cũng không cần trả lời vấn đề giống nhau nhiều lần, rõ ràng là suy nghĩ chu đáo.
Giang Cần thở dài, thầm nghĩ hiệu trưởng Trương thật sự là sốt ruột không nhịn được, vừa biên soạn xong lời nói dối cho Ngôi sao học tập, thế mà đã không thể chờ đợi muốn mình lộ diện rồi.
- Hiệu trưởng, em hiểu rồi.
- Có vest không? Nên mặc trang trọng một chút, thêm chỉnh lại kiểu tóc nữa. - Trương Bách Thanh dặn dò một câu.
Lần phỏng vấn trước là phỏng vấn báo chí, nhưng lần này không giống, lần này là lên truyền hình, nên vẫn phải chú ý hình ảnh cá nhân một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận