Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 719: Đi tiễn chú Giang đi ! (2)

- Thôi tôi không mua nổi, anh có biết những đứa trẻ trong gia đình bình thường như tôi phải cố gắng trong bao nhiêu lâu mới kiếm được 3 triệu tệ không? Anh không tưởng tượng nổi đâu.
Chương Phong hơi sững sờ:
- 10 năm à?
Giang Cần giơ một ngón tay lên nhưng cong lại một chút ở giữa, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nửa năm, tôi phải mất đúng nửa năm mới có thể kiếm được 3 triệu tệ, 1 chiếc xe tiêu mất nửa năm mồ hôi xương máu của tôi, tôi không chịu được đâu.
Cơ miệng của Chương Phong hơi co rút, cảm giác bản thân bị chơi một vố nhưng lại chẳng có bằng chứng.
Giang Cần thu tay lại, phục hồi vẻ lạnh lùng bình tĩnh:
- Tối nay chắc mọi người cũng có việc khác, tôi không làm phiền mọi người nữa, để tôi gọi taxi về là được rồi. Hơn nữa loại xe này cũng là xe hai chỗ, về đến cửa có khi người khác còn tưởng tôi được đàn ông bao nuôi thì chết.
Lưu Nhân không nhịn được nói:
- Tôi không uống rượu, tôi có thể đưa cậu về.
- Vậy thì lại càng không được, tôi có một người bạn tốt, cô ấy vô cùng thích ăn sủi cảo.
Giang Cần vẫy tay trong làn gió mát buổi tối, quay người bước về phía đầu đường, sau đó vẫy một chiếc taxi, dần biến mất trong ánh trăng dằng dặc vô tận.
Nhìn thấy cảnh này, Lưu Nhân cắn môi, suy nghĩ hồi lâu cũng không hiểu được hôm nay đã xảy ra chuyện gì:
- Tử Khanh, người học đệ này của cậu kỳ quặc thật đấy.
- Sao vậy?
- Nếu che đầu của cậu ta lại, bảo cậu ấy 40 tuổi cũng có người tin.
Diệp Tử Khanh kéo áo gió kín lại để tránh gió lạnh đầu đường:
- Mọi hành động của cậu ấy quả thực không phù hợp với độ tuổi này.
Lưu Nhân nghĩ về người bên cạnh, nhưng đến cảm giác tương tự cũng chẳng thấy:
- Đúng rồi, rốt cuộc cậu ta làm gì thế? Bố tôi đứng trước mặt cậu ta như tên nịnh hót ấy.
- Gia đình nhà cậu kính trên nhường dưới quá nhỉ.
- Nói thật đấy, kể cho mình biết đi.
Diệp Tử Khanh quay lại nhìn cô ấy:
- Cậu có biết Multi-group không?
Lưu Nhân hơi cau mày:
- Biết, hồi trước quảng cáo rầm rộ mà, mình còn nhìn thấy tin tức ở nhà cậu nữa kìa.
- Vậy chắc cậu không xem kỹ rồi, Multi-group là của cậu ta đó. Nhưng cậu ta không phải là ông chủ duy nhất, nói chung chuyện cũng phức tạp. Cậu ta hiện còn là người đại diện cho các thương nhân Lâm Xuyên nữa. Nếu công ty thức ăn nhanh của bố cậu mà muốn vươn ra khỏi Lâm Xuyên còn phải dựa vào cậu ấy đấy.
- Không phải cậu nói cậu ấy là sinh viên sao?
- Cậu ấy… đúng là sinh viên, năm nay năm hai, cũng khởi nghiệp trong trường giống mình hồi trước. Có điều cậu ấy đi cao hơn, xa hơn, nhanh hơn mình rất nhiều.
- Đến rồi, tổng cộng 19 tệ.
- Cháu gửi 20 tệ, không cần trả lại tiền thừa ạ.
Giang Cần lấy ra một tờ tiền trong ví đưa cho tài xế rồi xuống xe.
Lâm Xuyên là một thành phố nhỏ, lại là vùng công nghiệp có nền công nghiệp nặng, phát triển kinh tế chậm chạp, nếu như không có gì bất ngờ thì những kiểu thành phố như vậy nhất định sẽ bị bỏ lại phía sau trong tình hình thời đại internet.
Nhưng chẳng ai ngờ được các doanh nhân Lâm Xuyên lại có tầm nhìn xa trông rộng, bọn họ kết hợp với nhau trong thời kỳ mưa gió bão bùng này, âm thầm tấn công vào thị trường toàn quốc.
Qua 4 đến 5 năm nữa, khi marketing truyền thống hoàn toàn bị thay thế bởi marketing trên internet, những doanh nghiệp trong nước bị xáo trộn đảo lộn, chắc chắn rằng rất nhiều người sẽ nhận ra rằng “đù má, tại sao những đồ ăn uống sử dụng mà tôi dùng đều do một thành phố hạng 2 hạng 3 sản xuất vậy”.
Tất cả đều Made in Lâm Xuyên?
Đúng là vô cùng bất hợp lý.
Đến lúc ấy, Giang Cần chắc chắn sẽ được giới truyền thông săn đón trở thành tâm điểm của doanh nghiệp internet.
Và lúc ấy, Giang Cần chắc chắn sẽ vô cùng khiêm tốn nói rằng, đó có là gì đâu, hắn chỉ làm những việc nên làm vì Lâm Xuyên mà thôi.
Ông chủ Giang chính là như thế, thích lấy những niềm vui sau này ra làm quen dần, sau đó đi về Đại học Lâm Xuyên.
Đi qua trục đường chính của khuôn viên trường, Giang Cần nghe thấy trong phòng thể chất không ngừng truyền ra những tiếng bùm chát chát bùm, nghe có vẻ khá vui, vậy là hắn liền tới gần xem một chút, nhưng lại thấy cửa phòng thể chất được dán một băng rôn chào mừng.
“Học viện Tài chính của Đại học Lâm Xuyên - Tiệc tối chào mừng Quốc khánh, chào mừng tân sinh viên”.
Trong phòng thể chất cấm hút thuốc, chủ tịch hiện tại của Học viện Tài chính Mã Giang Minh đang ngồi xổm trước cửa, lúc này y đang xúm vào cùng với các thành viên khác của hội sinh viên, giữ một nửa bình Coca làm thành gạt tàn thuốc, ngậm đuôi thuốc lá rít một hơi dài.
- Tiệc chào mừng tân sinh viên bắt đầu rồi sao?
Giang Cần dừng chân trước cửa, nhìn lên băng rôn chào mừng.
Mã Giang Minh biết là Giang Cần thì đứng dậy phủi phủi:
- Vẫn chưa đâu Giang ca, bắt đầu làm sao mà không gọi cậu cho được, tối nay là buổi tập duyệt đầu tiên, tất cả tiết mục phải lên dượt một lần, cậu có muốn vào xem không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận