Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 393: Trưởng bối lì xì !

- Thi cũng được...
- Có được ngôi sao học tập không?
- Ngôi sao học tập là gì?
- Thôi, ngay cả một giải thưởng cũng không nhận được? Chú vốn còn chuẩn bị tiền lì xì cho cháu, ngược lại bây giờ tiết kiệm rồi.
Giang Cần đắc ý không thôi, dắt Phùng Nam Thư đi vào trong tiệm.
Một lát sau, canh dê nóng hổi được mang lên bàn, theo canh lên còn có hai miếng bánh nhỏ làm bằng bột chiên, cộng thêm một nồi miến hầm thịt bò.
Xem ra Dương Kiến Quốc đã chấp nhận đề nghị của mình, không chỉ làm canh dê là một sản phẩm duy nhất, cũng bắt đầu làm đa dạng.
Làm ăn uống chính là như vậy, chỉ khi bạn cung cấp cho khách hàng nhiều lựa chọn thì lượng khách mới có thể ổn định và lâu dài. Nếu chỉ kinh doanh một sản phẩm duy nhất, có ngon hơn nữa cũng không phải là kế hoạch lâu dài, bởi vì thương hiệu nhà hàng làm kinh doanh đều sẽ có khách quen, nhưng một sản phẩm duy nhất có ngon đến đâu cũng sẽ chán.
Nói cách khác, đặc sắc của bảng hiệu là vũ khí sắc bén để thu hút khách hàng, nhưng một cửa hàng không thể chỉ có một bảng hiệu.
Giang Cần đưa tay xé bánh nướng ra, ném từng miếng nhỏ vào trong canh dê, sau đó đút cho tiểu phú bà một miếng, cho cô ăn hô hô thỏa mãn, trong ánh mắt chỉ toàn sung sướng.
Đang ăn thì Giang Cần bỗng nhiên nhớ tới đề tài tối hôm qua, có chút tò mò tiền lì xì mừng tuổi của gia đình giàu có sẽ nặng như thế nào.
- Tiểu phú bà, năm mới cậu có nhận được tiền lì xì không?
Phùng Nam Thư lắc đầu:
- Không có phong bì đỏ.
- Cũng đúng, cậu cũng không thiếu tiền. - Giang Cần nhún nhún vai.
- Giang Cần sẽ nhận được tiền lì xì hả?
- Có a, trưởng bối thường sẽ cho tiền lì xì, chú thím, cậu mợ, hàng năm đều phải cho. Cậu phải vừa nói con đã lớn rồi không thể nhận đâu, vừa kéo túi tiền để cho họ bỏ vào, rất thú vị.
Phùng Nam Thư suy nghĩ nửa ngày, đưa tay móc ra ví tiền của mình, rút ra 100 tệ đưa cho Dương Thụ An ngồi bên cạnh, biểu tình cao lãnh giống như một trưởng bối.
Dương Thụ An và Giang Cần đều nổi lên dấu hỏi chấm trong đầu.
Một lúc lâu sau, Dương Kiến Quốc nghe tin chạy tới, ôm Giang Cần một cách nồng nhiệt, lão đệ lão đệ vang lên sang sảng.
Sau khi hàn huyên xong, y mở túi da của mình ra, từ bên trong lấy ra một bản hợp đồng, đưa tới trước mặt Giang Cần.
- Mấy ngày hôm trước có người muốn tìm anh hợp tác, mở cửa hàng nhượng quyền gì đó, anh lại không hiểu, cho nên kéo dài chút thời gian, dự định chờ cậu về xem có được hay không.
- Nhượng quyền kinh doanh?
Giang Cần mở hợp đồng ra xem một hồi:
- Chuyện nhượng quyền kinh doanh thì có thể cân nhắc, nhưng không phải hiện tại. Đề nghị của em là làm ở thị trường Tế Châu trước, đợi khi có chút danh tiếng, chúng ta tự mình đi làm nhượng quyền kinh doanh, như vậy sẽ tốt hơn nhiều so với bị người khác chia đi một chén canh.
Dương Kiến Quốc có một loại tín nhiệm mù quáng đối với Giang Cần, lập tức bỏ hợp đồng:
- Vậy anh nghe lời cậu, không hợp tác nhượng quyền kinh doanh, tiếp tục mở chi nhánh.
- Tốc độ mở chi nhánh cũng không cần quá nhanh, vẫn phải nghiên cứu sản phẩm kinh doanh mới. Đúng rồi, chỗ em có hai cái công thức, một là sủi cảo, một là gà cay, anh thử xem có thể dùng được hay không.
Giang Cần lấy di động ra, gửi hai tin nhắn cho Dương Kiến Quốc.
Công thức gà cay là Đổng Văn Hào cho, lúc trước từng làm khi đi team building ở Nông gia nhạc, Giang Cần cho rằng hương vị rất ngon.
Công thức làm sủi cảo là mẹ của Tống Tình Tình cho, hắn chưa nếm thử, nhưng nhìn phản ứng của lão Lữ, Chu Phượng và hiệu trưởng Trương, hương vị nhân bánh hẳn là rất ngon.
- Công thức này không phải của em, nếu có thể sử dụng, coi như là nhập cổ phần kỹ thuật đi, hàng năm rút ra một phần từ doanh thu, dựa theo tỉ lệ chia một chút cho bọn họ là được.
- Được, vậy anh thử xem.
Giang Cần gật đầu, đưa tay đút cho tiểu phú bà đối diện một ngụm canh dê, cũng đưa tay dùng ngón cái nhỏ giúp cô lau nước canh tràn ra khóe miệng.
Kết quả sau đó lại đút vài lần, mỗi một lần đều sẽ có nước canh "Không cẩn thận" tràn ra khóe miệng.
Thấy Giang Cần có phát hiện, Phùng Nam Thư lập tức mím cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt phiêu phiêu hốt hốt, nhìn qua cái gì cũng không hiểu.
Đợi sau khi ăn uống no đủ, Giang Cần đứng dậy muốn đi, Dương Kiến Quốc lập tức gọi con trai ra ngoài tiễn chú thím. Dương Thụ An đang ngẩn người cầm 100 tệ trong tay, khi nghe được hai chữ chú thím này, da đầu liền tê dại.
- Chú, đi thong thả, sau này đừng tới nữa.
- Cháu trai lớn này, nói chuyện như vậy là sao, ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, đừng nghịch ngợm gây sự, tiền lì xì cũng không thể xài lung tung, để khai giảng mua đồ dùng học tập nha!
Bạn cần đăng nhập để bình luận