Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 491: Song thắng là thắng bốn lần (2)

- Hà tổng anh cũng quá đáng rồi, tôi có ăn trộm gà nhà anh đâu mà anh đề phòng tôi như vậy?
Giang Cần vẻ mặt đầy bất mãn.
Hà Ích Quân nâng chén trà lên uống một ngụm:
- Tôi còn nhớ rõ cậu từng nói với tôi một câu, nói là ‘không lợi lộc không dậy sớm, thức đêm tất có nguyên nhân’, tôi còn tưởng rằng cậu nói đùa, nhưng hiện tại tôi đã hiểu, cậu con mẹ nó chính là đang sống theo câu đó đấy.
Giang Cần dứt khoát vẫy tay:
- Yên tâm đi, lần này là tặng không.
- Được rồi, vậy cậu xem khi nào có thời gian, tôi sẽ gặp mặt chủ cửa hàng.
Sáng hôm sau, Hà Ích Quân đang uống trà, cẩn thận nghiên cứu phần sau của cuốn sách tham khảo cải cách do Giang Cần đưa cho, vẻ mặt khá thong dong.
Hà Mạn Kỳ ngồi đối diện y, hì hục làm bài thi ôn tập.
Đứa con gái này bình thường không thích đến trung tâm thương mại, nhất là cuối tuần, cô càng thích ở nhà ngủ nướng hơn, nhưng hôm nay cô lại nhất quyết phải đến, làm cho lão Hà rất cao hứng.
Nhưng chưa kịp uống hết một bình trà, Hà Ích Quân đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chờ mở cửa ra, y mới phát hiện Giang Cần lại tới, còn mang theo bạn gái hắn, chính là cô gái lần trước nói biệt thự nhà y nhỏ.
- Hà tổng, để tôi giới thiệu với anh một chút, đây là chủ tiệm trà sữa Hỉ Điềm, Phùng Nam Thư, Phùng phu nhân.
Tiểu phú bà ngơ ngác nhìn Giang Cần, trong ánh mắt đều là ngây thơ.
Mà Hà Ích Quân thì há miệng, lời còn chưa kịp nói, đã thấy khuê nữ của mình cao hứng bừng bừng chạy tới, trong miệng còn gọi chị Nam Thư, thân thiết không chịu được.
Y đã hiểu, hóa ra quán trà sữa mà Giang Cần nói chính là lần thứ tư hắn muốn thắng.
Mẹ nó, khu thương mại này sắp hoàn toàn biến thành hình dạng của hắn rồi.
- Hà tổng, nhìn thấy tôi sao lại không vui vậy?
- Giang tổng, sau này cậu phát tài, nhớ đừng quên lão Hà tôi. - Hà Ích Quân thăm thẳm nói một câu.
Giang Cần lắc đầu:
- Hôm nay tôi tới không phải là bàn chuyện làm ăn, là để Phùng Nam Thư truyền lại phương pháp học tập hiệu quả ở trường trung học của cô ấy cho Mạn Kỳ.
- Thật không? - Hà Ích Quân có chút khó tin.
- Đương nhiên là thật, nếu không tôi để Mạn Kỳ chờ ở đây làm gì? Anh nghĩ tôi là loại người xấu ăn cháo đá bát sao?
Hà Ích Quân có chút cảm động, nhưng lại cảm thấy Giang Cần hình như không xứng, loại cảm giác này đây là lần đầu tiên y trải nghiệm, cảm thấy có chút kỳ diệu.
- Trước đây, tôi cũng nghe nói không ít phương pháp học tập, nhưng liệu có hiệu quả không? - Hà Ích Quân rót chén nước cho hắn.
Giang Cần suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Phương pháp học tập chỉ là một công cụ hỗ trợ, điều quan trọng nhất vẫn là chính em ấy sẵn lòng chú tâm vào học hành.
- Vậy chẳng phải là vô dụng sao.
- Nhưng em ấy sùng bái Phùng Nam Thư, vừa nghĩ tới phương pháp học tập này là do chị Nam Thư dạy cho mình, em ấy khẳng định sẽ lợi dụng thật tốt. Hơn nữa em ấy sẽ tin chắc phương pháp này rất hữu dụng, anh có biết điều đả kích người nhất trong học tập là gì không?
Hà Ích Quân sửng sốt một chút:
- Tôi không biết.
Giang Cần mím môi:
- Học tập dễ làm nản người nhất, ví như rõ ràng tôi đã rất cố gắng nhưng làm thế nào cũng không thu được hồi báo. Từ đó, có rất nhiều người sẽ cảm thấy cố gắng căn bản vô dụng, vì thế liền triệt để chây lười. Cho nên lòng tin mới là điều trọng yếu nhất, phương pháp này sẽ vô dụng nếu là người khác dạy cho em ấy, chỉ có Phùng Nam Thư tự mình dạy mới hữu dụng, nếu không vì sao tôi lại mang cô ấy tới đây?
- Cậu dẫn cô ấy tới đây không phải vì lừa tôi một tiệm trà sữa sao?
- Hả? Ý định của tôi rõ ràng như vậy sao?
Đối với Giang Cần, dù là cửa hàng trà sữa hay quán canh dê, đều chỉ là những việc làm ngẫu hứng trên con đường khởi nghiệp, tuy nhiên nếu đã làm rồi thì hướng tới những điều tốt đẹp hơn cũng là chuyện tốt.
Nhưng quan trọng nhất vẫn là tuyển dụng.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Hà Ích Quân, Giang Cần đến văn phòng nhìn thoáng qua, tiến độ trang trí hiện tại vẫn ổn. Ngoại trừ khối lượng công việc của văn phòng riêng khá lớn, thì thực ra những góc cạnh còn lại đã không cần phải thay đổi gì.
Vì thế Giang Cần xoay người đi đến phòng làm việc của Bảo Văn Bình, hàn huyên một chút về chuyện tuyển dụng.
Hôm qua Đàm Thanh đã giới thiệu cho cô hạng mục Multi-group đến cửa hàng, Bảo Văn Bình cũng thông qua kinh nghiệm làm nhân sự nhiều năm của mình để thiết lập xong phương hướng tuyển dụng.
Đã tiếp xúc với tiếp thị internet, có năng lực tổ chức tiếp thị trực tiếp thành thục, có thể chấp nhận đi công tác… nhẫn nhục chịu khó!
Giang Cần gật đầu, cảm thấy những yêu cầu tuyển dụng này là đủ rồi.
Đặc biệt là cái cuối cùng “nhẫn nhục chịu khó”, quả thực là điển hình không thể điển hình hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận