Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 251: Tôi sẽ gánh vác thay các anh

- Giang tổng, đã lâu không gặp!
Ngưu Thượng Thiên là người đầu tiên phản ứng lại, mặt không đổi sắc chào hỏi.
- Quả thật đã lâu không gặp a Ngưu tổng, tôi còn tưởng rằng anh thật sự lên trời rồi chứ.
Giang Cần nhếch môi, cười vô cùng sáng lạn, giống như gặp được người thân.
- Ha ha ha, Giang tổng vẫn thích nói đùa như vậy, rất hài hước. Tôi giới thiệu cho cậu một chút, vị này là chủ của siêu thị học viện, Tưởng Chí Hoa, bà chủ Tưởng.
Tưởng Chí Hoa liếc xéo, dùng ánh mắt cực kỳ không lễ phép đánh giá Giang Cần:
- Cậu chính là Giang Cần à, rất lợi hại nha. Chỉ một tháng đã hồi sinh quảng trường Tiến Lên, khiến cho chỗ tôi thiếu chút nữa đóng cửa.
Giang Cần vẻ mặt khiêm tốn:
- Dì Tưởng nói quá lời, kỳ thật tôi cũng không rõ vì sao mình lại ưu tú như vậy.
Một câu xưng dì, sắc mặt Tưởng Chí Hoa lập tức thay đổi.
Người phụ nữ nào có thể chấp nhận được cách gọi như vậy?
Cô há miệng muốn mắng người, kết quả lại bị Ngưu Thượng Thiên ngăn cản:
- Năm nay cậu ấy mới mười tám tuổi, gọi cô một tiếng dì thật ra cũng không phải là quá phận.
Lúc này Tưởng Chí Hoa mới phản ứng lại, trên báo nói thằng nhãi này là sinh viên năm nhất.
Một tháng đã ăn tươi nuốt sống toàn bộ thị trường trong trường, con mẹ nó chỉ mới mười tám tuổi?
Quá ảo ma canada đi?
Bà chủ Tưởng rất khó tin, nhưng cô cũng đã làm ăn nhiều năm, có khả năng khống chế cảm xúc, chớp mắt đã thay đổi nụ cười:
- Giang Cần, không phải cậu biết làm hoạt động lắm sao? Nào, xem hoạt động của chúng tôi thế nào?
- Rất tốt.
- Tôi cũng cảm thấy rất tốt. Ở đây là trường đại học, học tập mới là quan trọng nhất, quan trọng hơn nhiều so với danh hiệu hoa khôi trường gì đó.
Những lời này của Tưởng Chí Hoa nếu đem phiên dịch lại thì có nghĩa là, nhìn đi, cậu làm được, tôi cũng làm được, thậm chí còn cao cấp hơn cậu. Nhưng cậu khẳng định không có biện pháp, mà tôi lại cứ thích biểu tình cậu chướng mắt tôi, không thể làm gì được tôi.
Sau đó hai người liền đi, dọc theo đường đi còn có tiếng cười, tiếng cười của Tưởng Chí Hoa rất lớn, giống như là cố tình cười cho bọn họ nghe.
Giang Cần trầm mặc, ba phút không nói gì.
Nhìn thấy cảnh này, đám người Tô Nại đều nín thở, thầm nghĩ lát nữa ông chủ nhất định sẽ nổi giận, xông vào siêu thị học viện đập loạn một trận, đến lúc đó bọn họ phải làm sao đây, rốt cuộc nên ngăn cản hay là giúp đỡ?
Nhưng điều khiến họ không ngờ tới là, lời nói kế tiếp của ông chủ trực tiếp làm cho khóe miệng của các cô đều co giật theo.
- Chỉ thế thôi sao?
- Mẹ nó, tôi còn tưởng rằng bọn họ sẽ lấy nước sôi tưới cây phát tài của tôi chứ, hù chết ông đây rồi!
Giang Cần lấy di động ra, mở diễn đàn chính thức của trường:
“Ngôi sao học tập nghe rất hấp dẫn, tôi muốn dự thi, tôi cũng muốn lấy một Ngôi sao học tập!”
- Ông chủ, sao cậu lại như vậy. Vừa nãy rõ ràng là bọn họ châm chọc, khinh bỉ chúng ta, sau cậu lại còn tham gia hoạt động của bọn họ?
- Có chuyện gì đừng nói trên đường, trở về thảo luận sau.
Giang Cần ngăn cản mọi người chửi bới, phất tay, mang theo người từ siêu thị học viện trở về căn cứ khởi nghiệp 208.
Mấy ngày nay, sắc thu đang nồng, cửa sổ của 208 mở ra, lúc này cảm giác như bên trong còn lạnh hơn hành lang.
Mọi người trở lại vị trí công tác của mình, chuẩn bị tâm lý nghe kế phản công của ông chủ.
Mẹ nó, sao chép hoạt động mà chúng ta vất vả sáng tạo ra, hái thành quả lao động của chúng ta, còn kiêu ngạo như vậy, làm sao mà nhịn được?
Phải biết rằng, tại lần đầu tiên tổ chức cuộc thi hoa khôi trường, rất nhiều người trong nhóm đều phải tăng ca nhiều đêm để chuẩn bị.
Nhất là những sinh viên ở khuôn viên phía đông như Đổng Văn Hào, Bàng Hải, Lô Tuyết Mai, bởi vì đi lại rất bất tiện, hay cần sửa bản thảo gấp, cho nên có đôi khi bọn họ trực tiếp ngủ lại trong phòng làm việc.
Diễn đàn Lâm Xuyên thì hay rồi, lấy ra dùng, còn có vương pháp hay không.
Tức giận của Tô Nại còn chưa tiêu, ngay cả động tác ngồi ghế cũng hung mãnh vài phần, khiến cho cả văn phòng như đang mài đao xoèn xoẹt.
Sinh viên đại học ngây thơ nhiệt huyết, cho dù là chuyện bao đồng cũng phải xen vào, huống chi người khác đến tận cửa khi dễ. Ngoại trừ loại xã súc thâm niên như Giang Cần, không có người nào có biện pháp bình tĩnh lại trong thời gian ngắn.
- Ông chủ, đập cửa hàng hay là tạt mắm tôm, tôi là người đầu tiên lên! - Lộ Phi Vũ vừa ngồi xuống đã nhe răng trợn mắt hô một câu.
Dương Soái nghe xong liền phủ định đề nghị của y:
- Đập cửa hàng rất dễ lớn chuyện. Như vậy đi, bây giờ tôi đi đun nước sôi, đem qua đó tưới chết cây phát tài của bọn họ!
Giang Cần nhướng mày:
- Được, tôi liền phái hai người các anh làm Bôn Ba Nhi Bá và Bá Ba Nhi Bôn, yên tâm đi đi, áp lực phía sau do tôi gánh thay các anh.
- Giải thích, Bá Ba Nhi Bôn và Bôn Ba Nhi Bá là con cá và con ốc đánh cắp ngọc Xá Lợi cho Cửu Đầu Trùng trong phim Tây Du Ký. Hết giải thích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận