Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 518: Không lãng phí

Phong cách thực sự của Giang Cần giống như một con dao sắc bén vừa được mài qua, thẳng tắp và sắc bén, nói cho bạn biết nên làm gì, nên làm như thế nào, sau đó để cho bạn phải làm ngay lập tức.
Nhân viên, trong tay hắn như một công cụ chỉ cần thực hiện nhiệm vụ.
Hình tượng hơn một chút, nhân viên chính là những cái xúc tu để Giang Cần vươn tay sờ vào xã hội, mệnh lệnh được gửi đi từ trung khu, vô số xúc tu không ngừng phối hợp, tuyệt không đình chỉ.
Mô hình như vậy tất nhiên có hiệu quả rất cao, nhưng yêu cầu người cầm quyền tuyệt đối không phạm sai lầm, cũng cần sự tín nhiệm tuyệt đối và chấp hành tuyệt đối từ nhân viên trong đoàn đội.
Nếu có thể làm được ba điều này, dù chỉ bán lót giày cũng có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.
Người làm ăn đều biết, ba điểm này thường là ba điểm khó thực hiện nhất trong kinh doanh.
Nhạc Trúc là người đầu tiên tiếp xúc với Giang Cần, nhưng vẫn không rõ một sinh viên đại học làm sao có thể dùng một năm để làm ăn đến nước này. Nhưng sau cuộc họp này, cô dường như đã hiểu ra vài điều.
Giang Cần làm cho tất cả sinh viên làm thêm đều tin tưởng hắn tuyệt đối không phạm sai lầm, mà hắn cũng thật sự chưa từng phạm sai lầm.
- Giám đốc Nhạc, giám đốc Bảo, còn vấn đề gì không?
Nhạc Trúc và Bảo Văn Bình lập tức phục hồi tinh thần:
- Hả? Không, không có, chúng tôi nghe theo sắp xếp của Giang tổng là được.
- Được, vậy chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. - Giang Cần vỗ bàn đứng lên.
- Giang tổng, cậu không cần khách khí như vậy, chúng tôi cũng chỉ làm tròn bổn phận của mình thôi.
- Công việc là công việc, ăn uống là ăn uống. Cho dù không làm việc cũng phải ăn cơm. À đúng rồi, mời thêm Hà tổng và ba vị giám đốc kia nữa, lần này không tính là công việc, chỉ đơn thuần là tụ tập ăn uống.
Ba phút sau, Hà Ích Quân xuất hiện ở cửa văn phòng, bộ dáng tươi cười dịu dàng:
- Giang tổng, nghe nói cậu muốn mời khách ăn cơm?
Giang Cần mỉm cười:
- Thời gian gần đây đã vất vả cho mọi người rồi, cũng làm phiền Hà tổng nhiều. Dùng mãi đồ miễn phí như vậy, thực ra trong lòng tôi cũng có chút không thoải mái. Như vậy đi, hôm nay tôi làm chủ, chúng ta đi quán lẩu lầu ba ăn một bữa!
Hà Ích Quân trong đầu hiện lên dấu hỏi chấm?
Sau khi ăn lẩu xong, Giang Cần vẫy tay tạm biệt mọi người, mang theo Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh rời khỏi Vạn Chúng:
- Hà tổng thật sự là quá khách sáo. Tuy quán lẩu kia là của anh ta, nhưng nếu là tôi mời khách, thì cũng nên là tôi trả tiền. Ai biết anh ta cứ cố chấp không cho, thật là người tốt.
Đàm Thanh ho khan một tiếng:
- Ông chủ, nếu cậu thật sự muốn mời khách, không phải nên đi nhà hàng bên ngoài sao?
- Vậy sao? Tôi chỉ là sinh viên đại học, cái gì cũng không hiểu.
Vừa dứt lời, Giang Cần hơi sửng sốt, thần sắc có chút ngơ ngẩn mà nói:
- Câu này nghe quen quá, các cô có ai thường xuyên nói à?
Ngụy Lan Lan sửng sốt một chút:
- Chưa từng nghe.
- Hả, tại sao tôi lại cảm thấy như mình nghe câu này thường xuyên nhỉ, phảng phất mỗi chữ đều đâm vào tim tôi?
Giang Cần lẩm bẩm một hồi, có cảm giác như bọ ngựa bắt ve nhưng bỗng nhiên lại phát giác hình như có chim sẻ đứng ở phía sau, lại không hiểu rốt cuộc ai là chim sẻ.
Chẳng lẽ lúc mình chơi chiêu với người khác, cũng có người muốn chơi chiêu với mình à?
Ha ha, không thể nào, dù sao mình thông minh như vậy mà.
Giang Cần chớp mắt liền vứt cảm giác này ra sau đầu, sau đó lái xe trở về Đại học Lâm Xuyên, trước tiên đưa Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh về ký túc xá, sau đó lái xe đến quảng trường trước.
Lúc đi ngang qua Hỉ Điềm, hắn nhìn thấy chiếc xe đạp điện màu hồng phấn nhà hắn, biết Phùng Nam Thư chắc chắn đang ở đây.
Quả nhiên, vừa vào cửa, hắn đã nhìn thấy tiểu phú bà ngồi ở trước quầy, biểu tình trong trẻo lạnh lùng, đang vươn cái lưỡi phấn nộn liếm kem. Khi nhìn thấy Giang Cần đi vào, cô do dự một chút rồi đưa que kem đã liếm được một nửa sang cho hắn.
Người bạn này thật là tốt, có đồ ăn ngon còn biết chia sẻ. Nhưng đối mặt với cám dỗ này, Giang Cần vẫn kiên định lắc đầu.
- Bạn tốt không thể như vậy.
Phùng Nam Thư nhìn thoáng qua kem của mình:
- Giang Cần, mình đã ăn que thứ ba rồi, ăn nữa sẽ đau bụng.
- Biết mà cậu còn ăn? - Giang Cần đưa tay vỗ đầu cô một cái.
Tiểu phú bà vẻ mặt cao lãnh:
- Mình biết sai rồi, nhưng lần sau mình vẫn dám.
Giang Cần đưa tay nhận lấy que kem bị cô liếm tròn:
- Được rồi, hôm nay ăn vậy thôi, ăn không hết thì vứt đi, dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền, ngay cả cửa hàng này cũng là của cậu.
Phùng Nam Thư ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn hắn:
- Giang Cần, không thể lãng phí đồ ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận