Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 562: Phùng Nam Thư là cái yêu đương não (2)

Sau khi cúp điện thoại, Giang Cần vỗ vỗ bụng:
- Ngó bộ cũng sắp luyện ra cơ bụng rồi, dáng người cũng tốt, không biết bộ vest cũ có còn vừa không nhỉ?
Phùng Nam nhả ống hút ra, vẻ mặt cao lãnh nhìn hắn:
- Giang Cần, mình muốn xem.
- Áo vest bị mình để ở ký túc xá rồi, còn chưa giặt khô, hơn nữa mưa lớn như vậy, mình cũng không về được, để lần sau đi.
- Mình không nhìn áo vest, mình muốn nhìn cơ bụng.
Giang Cần sửng sốt một chút, thầm nghĩ sắp là đồng nghĩa với không có, sắp luyện ra cơ bụng rồi, ý là còn chưa luyện ra.
Nhưng với tính tình của Giang Cần, hắn khẳng định không thể thừa nhận là mình không có, vì thế cao lãnh mở miệng:
- Cho cậu xem cũng được, chúng ta là bạn bè tốt nhất, không cần khách khí, nhưng nhỡ đâu bị người ngoài như Cao Văn Tuệ xem ké thì làm sao đây?
- Vậy thì lần sau đi rừng phong ôn tập, mình sẽ lén xem. - Phùng Nam Thư rất thông minh.
- Rừng phong tối đen như mực, sao nhìn thấy được?
Phùng Nam Thư nhìn thoáng qua bụng hắn:
- Mình không nhìn thấy thì cũng có thể chạm vào.
Giang Cần đưa tay che bụng:
- Sờ là không được, bạn tốt chỉ có thể nhìn không thể sờ.
- Ca ca, cho muội muội sờ một lần đi.
Lúc này Cao Văn Tuệ đang rửa lưới máy ép trái cây, nghe thấy hai người đang thì thầm với nhau, cô tỏ ra khinh bỉ, thầm nghĩ nếu Giang Cần luyện ra cơ bụng, con mẹ nó tôi đây trực tiếp ăn hết lưới lọc này, oke còn không nhai luôn.
Hội thao cách đây bao lâu? Chưa đến hai tháng, phải không?
Cho dù hắn ngâm mình ở phòng gym mỗi ngày, cơ bụng kia cũng không có khả năng nói luyện là có thể luyện ra.
Phùng Nam Thư chính là như vậy, vừa nhìn thấy Giang Cần là sẽ trở nên ngốc nghếch, hoàn toàn không xem xét tính hợp lý của sự việc, chỉ cần là lời Giang Cần nói, cho dù là chuyện hoang đường cô cũng tin không nghi ngờ.
Lúc này, điện thoại của Giang Cần lại reo lên, là điện thoại của ban tuyên truyền, Cố Xuân Lôi muốn nói chuyện với hắn về cuộc phỏng vấn chung ngày mai, đồng thời liệt kê một bản đại cương cho ngày mai, bảo hắn đến Quảng Giáo lấy.
Giang Cần rút một chiếc ô từ quầy, cầm chìa khóa xe đi về chiếc ô tô Audi bên kia đường.
Mắt thấy xe đã đi xa, Cao Văn Tuệ không nhịn được đi đến trước mặt Phùng Nam Thư:
- Cậu thật sự tin Giang Cần có cơ bụng à? Mình thấy cậu ta chỉ muốn lừa cậu để xem vest line mà thôi.
- Giang Cần sẽ không gạt mình. - Phùng Nam Thư nhấp một ngụm trà sữa.
Cao Văn Tuệ nhịn không được chậc chậc hai tiếng:
- Cậu đúng là yêu đương não.
- Văn Tuệ, mình là bạn tốt não.
Tuy biểu tình của Cao Văn Tuệ là nghiêm túc, nhưng trên thực tế đang ngọt không chịu được, trong nháy mắt đã não bổ ra hơn mười vạn chữ.
Nghe nói hiện tại Zhihu của Giang Cần đang tổ chức chương trình đào tạo blogger nổi tiếng, không phân biệt ngoại hình, văn phong tốt, có khiếu hài hước hay thích trang bức đến mức đáng ghét, chỉ cần có thể sản xuất ra nội dung hay thì sẽ được hỗ trợ bằng tiền thật, còn có cả dẫn dắt lưu lượng.
Vậy mình cũng có thể làm một cái phải không?
Dù sao thì Cao Văn Tuệ cũng không thể mỗi ngày đều đu CP hai người họ, nhiều chi tiết nhỏ thì vẫn phải dựa vào trí tưởng tượng.
Ví dụ như chuyện sờ chân, tuy rằng cô chưa từng thấy qua, những hình ảnh tưởng tượng ra rất kịch tính và hấp dẫn, thậm chí cô còn não bổ ra cảnh Giang Cần ăn giò heo, nhưng quá phi lý nên cô không dám nói ra.
Sao có thể chứ, đâu có ai biến thái như thế đâu, ha ha.
Bất quá Cao Văn Tuệ cảm thấy viết ra những thứ não bổ này quả thực là một ý tưởng rất hay.
Nửa giờ sau, Giang Cần cầm đại cương phỏng vấn về lại Hỉ Điềm, sau đó mang tiểu phú bà đi ăn một bữa cơm, xoay người trở lại 207, bắt đầu nghiên cứu đại cương phỏng vấn.
Hắn từng nhận phỏng vấn của báo Thanh niên Lâm Xuyên, nhưng lần đó, chủ đề phỏng vấn là "Thanh niên thời đại", cũng chính là bản thân hắn. Nhưng lần này, phỏng vấn lại ra sức nhắm vào Multi-group, có cảm giác không tuyên truyền Multi-group thành đệ nhất thế giới thì sẽ không chết không thôi.
Giang Cần không biết lần này bại lộ dưới ánh sáng sẽ mang lại hậu quả gì, cho nên thực ra nội tâm không thoải mái như bề ngoài.
- Phùng Nam Thư.
- Hả?
Giang Cần buông đề cương xuống, dang tay về phía tiểu phú bà.
- Nào cho mình ôm một cái.
Phùng Nam Thư chớp chớp mắt, lập tức chui cái vèo vào trong lòng Giang Cần, hương thơm mềm mại lại lượn lờ theo gió, thiếu chút nữa đè hắn ngã trên sô pha.
Giang Cần vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của cô, nâng lên đùi của mình, ngẩng đầu nhìn đôi mắt trong trẻo và sống mũi vểnh lên của cô, thầm nghĩ 207 thật sự là vùng trũng đạo đức, nếu không thì tại sao mình lại muốn ôm cô một cái chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận