Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 607: Bản chất của du lịch là công tác (2)

- Hử? Sao mọi người lại đứng ở cửa không vào?
Lúc này, Giang Cần vừa đi ra từ phòng của Phùng Nam Thư, có chút hoang mang nhìn bọn họ.
Đổng Văn Hào ho khan một tiếng:
- Chúng tôi sợ bà chủ ở bên trong, định gõ cửa trước, không ngờ cậu lại ở trong phòng bà chủ.
Giang Cần gật đầu, điểm danh bằng ánh mắt:
- Đều đến đủ rồi chứ? Đợi cả buổi chiều rồi, tôi thấy mọi người đều đói rồi, trước tiên tìm chỗ ăn cơm đi. Trong lúc ăn, tôi sẽ nói với mọi người về kế hoạch du lịch và hưởng lạc trong mấy ngày tới.
- Đi ăn vịt quay!
- Chúng ta nhiều người, ăn vịt quay phải chia thành nhiều bàn, hơn nữa món này có rất nhiều cơ hội để ăn, hôm nay ăn lẩu nhúng nồi đồng thôi.
Vịt quay ăn rất phiền phức, phải kẹp, phải cuốn, ăn không đã miệng còn tốn thời gian, không đủ cảm giác, không thích hợp để vừa ăn vừa bố trí nhiệm vụ.
Vẫn phải là lẩu nhúng nồi đồng nóng hổi, thêm tương mè và ớt cay đặc biệt, vừa nghe phân công nhiệm vụ, vừa gắp thịt, không ảnh hưởng lẫn nhau.
Vậy là, sau khi Phùng Nam Thư thay đồ, một nhóm hơn mười người bước ra khỏi khách sạn, đi về phía ánh đèn rực rỡ. Theo lộ trình đã tra cứu trên mạng trước đó, bọn họ đến một quán lẩu nhúng nồi đồng ở thủ đô cổ kính có tên là "Tiền bài Hậu bài".
Công ty chi trả chi phí đi lại và ăn uống, Tô Nại và Lộ Phi Vũ không hề khách sáo với ông chủ, ra tay vô cùng tàn nhẫn.
Rất nhanh, nồi đồng được đun sôi bằng than củi, các loại thịt được cho vào nồi, Giang Cần cũng nhân cơ hội lúc mọi người bắt đầu ăn, thong thả bắt đầu phân công nhiệm vụ du lịch.
- Phụ cận chúng ta có hai trường đại học nổi tiếng toàn quốc, đúng hơn là cổng đối cổng, hoạt động du lịch ngày mai sẽ chia thành hai nhóm, tôi, Tô Nại, Ngụy Lan Lan một nhóm, Đàm Thanh và Đổng Văn Hào một nhóm, những người còn lại tự phân phối.
- Mục đích du lịch lần này của chúng ta là tìm hiểu khu phố thương mại trong khuôn viên hai trường đại học này và nghiên cứu điểm đột phá cho việc quảng bá sau này.
- Mọi người phải nhớ rằng, điểm đột phá này không chỉ dành cho quảng bá của Zhihu, mà còn có thể phân tích từ góc độ của Multi-group. Bởi vì tương lai, Multi-group cũng sẽ tiếp thị địa phương theo bước chân của Zhihu, nên mọi người phải làm hai bản ghi chép.
- Ngoài ra, các cậu còn cần tìm hiểu về giá cả, tiền thuê nhà và lợi nhuận trong trường, nhớ là phải trò chuyện nhiều hơn với các chủ cửa hàng.
- Còn một điểm nữa, đó là thực hiện khảo sát đối với nhóm chủ cửa hàng, nội dung khảo sát bao gồm quan điểm về tiêu dùng trực tuyến, quan điểm về giao hàng tận nơi. Tôi đã làm xong bảng câu hỏi, ngày mai in ra và phát đi là được.
Nghe xong câu nói này, mọi người không khỏi nín thở.
Ông chủ a ông chủ, cậu gọi đây là du lịch? Đây là du lịch bà mẹ gì?
Ba ngày mà phải làm nhiều việc như vậy, cho dù “Tắt đèn - Chị dậu” đến đây cũng không chịu nổi.
- Ông chủ, cậu có còn đạo đức không?
- Tôi có đạo đức hay không cũng không quan trọng, miễn là mọi người có là được. Nào, tôi gắp cho nữ lập trình viên tài ba của chúng ta một miếng thịt.
Giang Cần gắp một miếng thịt bỏ vào bát Tô Nại:
- Ăn nhiều một chút, ngày mai mới có sức đi du lịch.
Lộ Phi Vũ bưng bát đến:
- Ông chủ, tôi cũng muốn!
- Được, gắp cho anh một miếng thịt nữa, còn ai muốn không?
Phùng Nam Thư vỗ nhẹ vào tay áo Giang Cần:
- Còn mình, mình cũng muốn.
Giang Cần cũng gắp cho cô một miếng thịt:
- Ngày mai chúng ta cố gắng nâng cao hiệu suất, sau khi hoàn thành xong công việc thì thời gian còn lại là dành cho vui chơi, nghĩ đến là thấy hào hứng rồi. Đến lúc đó tôi có thể dẫn các bạn đi xem Lễ thượng cờ, sau đó đi dạo một vòng quanh Tử Cấm Thành, Vương Phủ Tỉnh cũng có thể đi. Nếu còn thời gian, biết đâu chúng ta còn có thể đi Bát Đạt Lĩnh leo Vạn Lý Trường Thành!
Đổng Văn Hào mím môi:
- Hình như leo Vạn Lý Trường Thành là phải đi xe khách đường dài, ông chủ, đổi sang Công viên Olympic đi, tôi muốn đi xem Tổ chim và Water Cube.
- Được, chỉ cần hoàn thành tốt công việc, mọi người muốn đi đâu cũng được, cố lên các đồng chí, tôi ở đây múc một muỗng thịt bò khô trước nhé, mọi người cứ tự nhiên.
Giang Cần vừa nói vừa cầm muôi vớt hết những lát thịt vừa nhúng vào nồi, nhân viên nòng cốt xuất sắc của 208 thấy vậy, lập tức dùng đũa tranh đoạt, cuối cùng chỉ còn lại vài lát gừng và một đống tiêu Tứ Xuyên.
Hơn một tiếng sau, mọi người đã ăn no căng bụng, thế là cả đám quay về khách sạn, chuẩn bị cho chuyến “du lịch” ngày mai.
Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh đi mượn máy in của khách sạn để in phiếu khảo sát, những người còn lại được phân công công việc riêng, bắt đầu lên kế hoạch cho hoạt động ngày mai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận