Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 722: Muốn khiến tiểu phú bà vui vẻ (3)

Đúng, không sai, dù sao Giang học trưởng cũng là một ông chủ lớn, chắc chắn sẽ có sự kiêu ngạo của mình, sẽ không mời trực tiếp như những nam sinh bình thường, có lẽ đây cũng là cách của hắn.
Tên đàn ông đáng ghét, lắm chiêu trò quá đi.
Tề Kỳ thành công thuyết phục bản thân, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng cũng không biết sai chỗ nào.
Có lẽ là do đối tượng lần này quá đỗi ưu tú nên trong lòng có chút hồi hộp thấp thỏm.
Ừ, chắc chắn là như vậy.
Tề Kỳ về lại bên cạnh bạn cùng phòng, điềm tĩnh nói ra tin tốt này, ngay lập tức đã nghe được tiếng hoan hô vui cười.
- Chủ tịch, tiệc chào đón tân sinh viên là dành cho tân sinh viên mà, Giang Cần đến thì thôi đi, tại sao anh lại có thể sắp xếp vị trí đằng trước cho cậu ta chứ. Điều này không hợp lý, sẽ khiến mọi người nói anh lấy việc công làm việc tư đấy.
- Anh đừng quên nhiệm vụ của hội sinh viên của chúng ta là làm công tác sinh viên, chúng ta phải nghiêm túc xây dựng hình tượng ở mặt này, không phải sao?
Phía sau mé trái sân khấu, Trang Thần đứng trước mặt Mã Giang Minh nói những lời nhân danh chính nghĩa vô cùng hào hùng.
Lúc nãy giọng Giang Cần khi xin chỗ ngồi với Mã Giang Minh không nhỏ, chủ yếu để gọi tiếng Mã ca, tâng bốc lão Mã, khiến cho hình ảnh của lão Mã oai phong lẫm liệt hơn trước mặt tân sinh viên. Dù sao thì ông chủ Giang cũng vừa lên ti vi, vẫn còn hào quang trên người.
Việc thuận nước đẩy thuyền còn không cần bỏ tiền ra như thế này tội gì mà không làm cơ chứ?
Mặc dù Mã Giang Minh chỉ là chủ tịch ở Học viện Tài chính, nhưng chắc chắn một ngày nào đó y cũng sẽ có đất dụng võ, ví như kiểm tra giấc ngủ, kiểm tra bài tập, mặc dù không có tác dụng với hắn nhưng áp dụng với bọn lão Tào vẫn được.
Giang Cần xưa nay chưa từng đối xử bất công với ai, cũng chưa từng thấy ai cao quý hơn ai, chỉ cần là món nợ nhân tình không mất phí thì đều sẽ trả ơn lại.
Nhưng hành động này rơi vào mắt tên “chính nhân quân tử” như Trang Thần sẽ vô cùng khó chịu, cho nên mới có cảnh tượng như hiện tại.
- Chủ tịch, tôi kiến nghị anh đừng nên giữ chỗ cho Giang Cần nữa.
Trang Thần nghiêm nghị nói:
- Anh nhìn tôi đi, tôi đã tập luyện cho buổi tiệc cả tuần, lại còn bưng bê đạo cụ, phục trang, sắp xếp thời gian biểu mà còn ngại chưa dám mở mồm xin chỗ, cậu ta lại còn muốn hai chỗ, có hợp lý không?
Mã Giang Minh khó hiểu nhìn Trang Thần:
- Cậu đang kêu cái gì thế hả?
- Sao vậy? Tôi nói không đúng à?
- Buổi tiệc này là do Giang Cần tài trợ đấy, không có cậu ấy thì cậu lấy đâu ra cơ hội khuân vác rương đồ với sắp xếp thời gian biểu? Người ta là nhà tài trợ, giữ chỗ không hợp lý à mà còn lấy việc công làm việc riêng? Cậu gọi viện trưởng ra đây xem thầy ấy có định lấy việc công làm việc riêng không!
Trang Thần nuốt nước miếng:
- Tiệc... Bữa tiệc này là cậu ấy bỏ tiền tài trợ à?
Mã Giang Minh sa mạc lời:
- Không thì sao? Chẳng nhẽ cậu tài trợ à? Cậu rảnh quá thì đi ra cánh gà giúp đỡ người khác đi, lo việc không đâu như thế không mệt hay gì.
Trang Thần nhìn Mã Giang Minh quay người rời đi mà im lặng hồi lâu, sau đó chẳng biết nói gì cả. Giống như kiểu vung tay rất mạnh xong lại tát vào mặt mình vậy.
Nhưng ngay tức khắc, Mã Giang Minh lại quay lại:
- Quên nói với cậu chuyện này, viện trưởng còn sắp xếp để Giang Cần lên sân khấu phát biểu, lại còn là áp chót, áp chót đấy cậu hiểu không?
Trang Thần cạn lời.
Sáng sớm ngày hôm sau, ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, mùa hè đã đi qua, sắc thu tới muộn đã lặng lẽ bao trùm cả trường học, khiến những tán cây xanh ngắt bắt đầu nhuốm chút sắc vàng.
Giang Cần cầm chiếc túi rời khỏi ký túc xá, hắn vẫn mặc bộ quần áo đơn giản màu đen ngày hôm qua.
Hết cách, dạo này hắn bận lắm, đến cả thời gian giặt quần áo cũng chả có, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy bộ quần áo, trông như mấy kẻ thô kệch vậy.
Hắn nhớ trong đợt tổ chức hội nghị vừa rồi, trường Đại học Bách khoa có một phó quản lý khá thú vị tên Trình Bằng, y thích ngậm thuốc lá nói phét, nói rằng y học đại học đã hai năm nhưng chưa từng phải giặt quần áo, đều do bạn gái giặt đồ sạch sẽ phơi khô rồi mang qua cho y.
Giang Cần có đôi chút ngưỡng mộ y, không biết là bạn gái làm được thì bạn tốt cả đời có làm được không nhỉ.
Nhưng đôi bàn tay nõn nà của Phùng Nam Thư, nếu vuốt ve hổ con của cô thì còn được, còn nếu để cô vò chiếc áo khoác dày dặn này thì ông chủ Giang quả thực không nỡ.
- Giải thích, ở Trung Quốc thì từ ‘hổ con’ ẩn dụ cho hình ảnh chàng trai trẻ tuổi và sung sức. Hết giải thích.
- Ông chủ, chào buổi sáng.
Giang Cần vừa vào phòng làm việc đã nhìn thấy Văn Cẩm Thụy pha sẵn trà cho hắn, đang đứng bên cạnh bàn làm việc chờ đợi.
- Chào buổi sáng, các chi nhánh khác đã gửi báo cáo công việc chưa?
Giang Cần cởi áo khoác, tiện tay đưa cho y.
Bạn cần đăng nhập để bình luận