Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 721: Muốn khiến tiểu phú bà vui vẻ (2)

- Cút, kiếm Lâm Lâm của cậu đê, đừng có làm phiền tôi nữa.
Giang Cần đẩy Nhâm Tự Cường một cái rồi nhìn lên sân khấu, nhận ra bài hát “Tôi tin rằng” đã hát xong rồi, bây giờ đang hát “Chẳng có gì là không thể” của Hứa Tung.
Học viện Tài chính không phải Khoa Nghệ thuật, những người tài năng trên sân khấu không có nhiều, cho nên đa số tiết mục đều là ca hát, yêu cầu cũng không quá cao, đều là yêu cầu tối thiểu, đã tốt hơn nhiều so với Gala mừng xuân rồi.
“Dường như trời đổ cơn mưa, dường như anh sống cạnh nhà em, ngốc nghếch đứng dưới nhà em, ngửa đầu đếm mây đen…”
“Hát lên bài ca vì em, chẳng có phong cách gì, chỉ đơn giản muốn khiến em vui vẻ…”
Người hát bài này là tân sinh viên, trông có vẻ hơi căng thẳng nên dây thanh quản vẫn còn chưa được thả lỏng, âm cuối sẽ hơi run rẩy không theo kỹ thuật, nhưng sự căng thẳng này lại giải thích hợp lý cho những tâm tư của thời thanh xuân.
Không thể không nói rằng Hứa Tung thực sự là một ca sỹ tài năng, bài hát “Chẳng có gì là không thể” này miêu tả rất kỹ lưỡng về tình bạn, nắm bắt rất rõ tâm lý của 2 người bạn tốt, nếu không thì tại sao trong đầu hắn lại toàn là hình bóng của tiểu phú bà đang chạy lon ton thế này.
- Giang học trưởng đẹp trai quá, trông còn đẹp trai hơn cả trên ti vi nữa.
- Em nói thật sao?
- Thật mà ạ, em cảm thấy ít nghiêm nghị hơn trên ti vi, nhưng cảm giác thân thiết hơn nhiều, chẳng có tý kiêu căng nào cả.
Vương Lâm Lâm, Tề Kỳ, Quan Văn Tư và Tôn Na là bạn cùng phòng, cho nên vừa nãy khi Nhâm Tự Cường giới thiệu “bạn cùng phòng của em ấy” là đang nói đến đám Tề Kỳ.
Kể từ sau khi hội nghị ký kết do Lâm Xuyên tổ chức được chiếu trên ti vi ở căng tin, những học muội này chưa được gặp lại Giang Cần thêm một lần nào nữa, cho nên lần gặp này, trong mắt họ đã cà thêm một lớp filter và hào quang cho Giang Cần.
- Tề Kỳ, cậu có muốn nhân cơ hội này hẹn học trưởng đi tiệc vào tối mai không? - Quan Văn Tư bỗng nhiên vỗ vỗ cô bạn tốt của mình.
Tề Kỳ suy nghĩ một lúc rồi đến trước mặt Giang Cần:
- Học trưởng, ngày mai anh có muốn tham gia dạ hội không?
Buổi tiệc trà sang trọng chỉ cần những câu nói giản đơn, cũng giống như câu nói hiện tại của cô vậy, “anh có muốn tham gia tiệc không” và “anh có muốn tham gia tiệc với em không” hoàn toàn khác nhau.
Điểm khác ở chỗ, câu mà Tề Kỳ sử dụng là một câu hỏi hình thức nói chuyện phiếm chứ không phải lời mời, như vậy cô vừa có thể giữ được sự dè dặt của con gái vừa cho đối phương một lý do để mời lại mình.
Dựa theo suy nghĩ bình thường thì lúc này người nam sẽ hỏi lại cô gái rằng có muốn đi cùng mình không?
Tức là cô đã chủ động rồi, nhưng cũng không hoàn toàn chủ động, cuối cùng vẫn là người kia mời cô.
Giang Cần không hiểu được thâm ý của cô, vì hắn vốn dĩ không đặt lòng dạ vào Tề Kỳ, nhưng đối với câu hỏi của cô, Giang Cần lại thấy có thể.
Chắc mấy ngày hôm nay tiểu phú bà buồn chán lắm, không thì cũng không thấy cô suốt ngày xem video hội nghị như vậy. Vừa hay có dạ hội này, vậy thì đưa cô ấy tới để khiến cô ấy vui vẻ hơn là được.
Không tồi, chỉ đơn giản là muốn cậu vui vẻ.
Giang Cần đưa cho Tề Kỳ một câu trả lời có đi, nhưng lại không hề ngỏ lời mời mà ngoái về phía sau nhìn:
- Mã ca, Mã ca, nhờ anh qua đây một chút, tôi muốn nhờ anh chút việc.
Mã Giang Minh vui vẻ chạy qua:
- Giang ca, sao tự dưng lại gọi tôi là Mã ca thế, cậu là kim chủ của buổi tiệc, tôi không nhận được đâu.
- Kim chủ của buổi tiệc cái gì, ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Đại, doanh nhân trẻ, lãnh đạo của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên đều là hư danh thôi, cũng chẳng kiếm được tiền từ nó, tôi chẳng quan tâm đâu. Nhưng dù thế nào thì anh cũng là chủ tịch hội sinh viên, ở đây nhiều học muội như vậy, tôi chắc chắn phải khiến anh nở mày nở mặt và thể hiện uy nghiêm của anh chứ, vậy thì mới khiến công tác sinh viên sau này của anh càng thêm dễ dàng.
Mã Giang Minh thầm nghĩ, hắn có quan tâm mấy danh xưng này không thì y không biết, nhưng một ông chủ lớn như hắn lại đi tâng bốc y, thật khiến y cảm thấy xúc động:
- Đúng rồi, cậu bảo muốn nhờ chút việc là việc gì?
- Ngày mai anh giữ giúp tôi hai chỗ nhé, gần hàng đầu nhưng không quá gần ấy, tôi đưa người tới xem.
- Chuyện này không vấn đề, yên tâm đi.
Giang Cần liên tục nói cảm ơn, tiện lại bốc một nắm khoai tây của Chu Siêu, sau đó tạm biệt mọi người rời khỏi cuộc tập duyệt. Dù sao hắn cũng đã quyết định tối mai sẽ đưa tiểu phú bà tới dạ hội, nếu như xem hết các tiết mục rồi thì chẳng có gì bất ngờ nữa.
Nhìn thấy Giang học trưởng vẫy tay chào bản thân, Tề Kỳ chợt thấy sững sờ.
Lúc nãy được coi là hắn ngỏ lời với cô phải không?
Chắc là tính nhỉ?
Vì lúc nãy cô hỏi hắn có đi tiệc không, hắn đã nói muốn có hai vị trí, quan trọng là hai vị trí, hơn nữa còn nói trước mặt cô, vậy thì chắc hẳn là đã ngỏ lời rồi nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận