Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 318: Hôm nay nghỉ cuối tuần (2)

Phùng Nam Thư đáp lại và vui vẻ đi theo hắn ra ngoài, nhưng mà vừa mới bước tới cửa Giang Cần đã bị gió thổi lạnh đơ hết cả người, xuýt xoa một tiếng rồi tay mò mẫm trong túi áo theo bản năng.
Bên trái không mò ra cái gì, túi áo ấm áp dễ chịu.
Nhưng cùng lúc đó tay phải của hắn lại bất ngờ nắm được một cái tay nhỏ mềm mại thơm tho.
Giang Cần sửng sốt một chút, bỗng như hiểu ra cái gì, ánh mắt không giấu nổi sự kinh ngạc.
Tiểu phú bà biết thói quen moi túi khi đi đường của hắn, trước kia dù có nắm tay thì cuối cùng đích đến cũng là túi áo, nên cô đã học được kiểu đơn giản hóa bước đi, đó chính là đặt luôn tay vào trong túi áo hắn chờ đợi.
- Hôm nay mình vẫn nên moi túi quần thì hơn, đàn ông moi túi quần khá đẹp trai.
Phùng Nam Thư hỏi chấm?
- Ấy ấy ấy, mình đùa thôi, đừng túm quần mình, mình không đeo thắt lưng!
Giang Cần hoang mang nắm chặt tay cô, ngăn cản hành động xông đến túi quần mình của cái tay ấy, rồi nhét lại vào túi áo lông, cũng ngẩng lên nhìn cô một cái.
Phùng Nam Thư phồng má, mắt sáng lấp lánh, lóe lên sự sung sướng.
- Giang Cần, bao giờ chúng ta đi ăn lẩu?
- Dạo này mình bận bù đầu bù cổ, tới đông chí rồi ăn, nhưng mà cũng nhanh thôi, hai ngày nữa thôi à.
- Văn Tuệ nói hai người trên thẻ trà sữa là mình và cậu.
- Ha hả, lại uống lên một đống cân đây mà, lúc giảm cân còn chẳng dám ăn đậu phộng nữa chớ, cậu đừng quan tâm cô ấy.
Trận tuyết đêm qua khiến sân trường phủ trong một màu trắng xóa, nhìn trước nhìn sau nhìn trái nhìn phải đều rất yên bình.
Những cặp đôi đi với nhau như hai người họ cũng không hiếm, cơ bản là một mét vuông ba cặp tình nhân. Những người đó cũng như bọn họ, dùng tư thế nắm tay đút túi để ràng buộc bên nhau, sau đó lang thang đi về phía trước không biết đích đến.
Năm phút sau, hai người đã tới căn cứ khởi nghiệp, nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt.
Đương nhiên người được hoan nghênh không phải Giang Cần mà là Phùng Nam Thư đã lâu chưa tới đây.
Mọi người tranh nhau gào to chào bà chủ, so với từ ông chủ thường ngày còn nhiệt tình hơn vài phần.
Nếu Cao Văn Tuệ ở đây thì chắc chắn cô cô sẽ khều Phùng Nam Thư, bảo cô mau nói chúng ái khanh bình thân đi, nhưng bản thân tiểu phú bà lại không biết ứng phó với trường hợp này như nào, chỉ sung sướng gật đầu và thầm nghĩ người kia là người tốt, người này cũng là người tốt, tất cả đều là người tốt.
- Ông chủ, tôi về rồi!
Giang Cần vừa ngồi xuống, Đàm Thanh được phụ trách ra ngoài thu tiền đã vác một túi giấy vào cửa, sau đó móc ra một xấp tiền mặt.
Hồng tím vàng xanh lá, một xấp dày ơi là dày.
Đây là số tiền hàng cô mới lấy được từ các dì ở ký túc xá, sau một lượt sao kê thì tổng tiền là 37962.
Giang Cần vừa thấy tiền là kích động, giơ tay muốn nhận lấy nhưng Đàm Thanh lại vẫy vẫy vài cái, rồi đưa cả xấp dày cho Phùng Nam Thư.
- Tiểu Đàm giỏi quá, hay là để tôi thăng chức cho cô nhé? Cô làm chủ, tôi làm cái ghế cho cô ngồi.
Giang Cần móc mỉa.
- Tôi nào có ý định đảo chính chứ, cơ mà cũng cảm ơn ông chủ đã khích lệ.
Đàm Thanh cười hì hì đáp lại.
- Lần sau mua cái túi da đi, đừng dùng túi giấy đựng tiền mãi, nhỡ nó rách thì sao? Tôi cũng không giàu có gì đâu.
- Ok ông chủ.
Giang Cần gật đầu, đảo mắt qua tất cả mọi người:
- Sắp đông chí rồi, trong đội mình có ai biết làm sủi cảo không?
Thời Miểu Miểu ngẩng đầu lên, ngạc nhiên mở miệng:
- Ông chủ, chúng ta qua Đông chí cùng nhau hả?
- Làm cùng nhau đi, nói thế nào thì ăn sủi cảo vào đông chí cũng là truyền thống ngụ ý tiền vô như nước, nghe là thấy hứng khởi rồi. Nhưng mà mọi người ở ký túc xá chắc không làm được đâu, dù gói được mà không có nồi thì cũng bỏ, vậy nên cùng nhau đi qua đông chí ở đây đi.
- Không phải giáo sư Nghiêm đã bảo là không thể lẫn lộn việc công với việc tư à? - Văn Cẩm Thụy hơi lo.
Giang Cần cười xòa:
- Nấu ra rồi thì để tôi bón miếng đầu tiên cho thầy, xem thầy có thấy ngon không!
Nghe vậy Lô Tuyết Mai và các nữ sinh khác đều giơ tay:
- Ông chủ, chúng tôi đều biết làm sủi cảo, giao cho chúng tôi là được!
Giang cần gật đầu vừa lòng:
- Được, vậy hôm đông chí tập hợp ở đây làm sủi cảo, thuận tiện chuẩn bị cả lẩu rồi qua 207 ăn luôn.
- Bà chủ đi cùng không? - Tô Nại không kìm được mà hỏi một câu.
Giang Cần nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư:
- Chắc chắn cô ấy cũng đi rồi. Nếu không cho cậu tới thì kiểu gì cậu cũng khóc đúng không nào?
Tiểu phú bà gật đầu cao ngạo, không biết là đồng ý việc sẽ tới hay đồng ý việc không cho tới thì sẽ khóc nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận