Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 223: Ăn ngủ xem hình (2)

Phỏng vấn người tốt và chuyện tốt đều là dạng chuẩn bị câu hỏi với đáp án trước, chỉ có phỏng vấn người xấu và chuyện xấu mới là hiện hỏi hiện đáp. Truyền thông nghiêm túc và paparazzi không giống nhau, phỏng vấn không phải là mục đích, mục đích là để tuyên truyền.
- Khi nào phỏng vấn?
- Một giờ chiều mai, trên tầng ba của Trung tâm Quảng giáo, A302, cậu tự đi qua là được.
Giang Cần nhận lấy tờ giấy A4 nhìn thoáng qua.
Giống như Lữ Quang Vinh nói, được phỏng vấn đúng là một chuyện tốt. Bởi vì có được bảo chứng từ truyền thông chính thức như Báo Thanh niên, sẽ giúp nhiều cho hình ảnh kinh doanh của Giang Cần trong tương lai.
Trong nội tâm hắn đúng là không muốn nổi tiếng, nhưng không có ai thích hợp tác với một người vô danh. Cho nên sớm làm quen với loại tình huống này cũng có lợi cho việc triển khai công việc sau này.
- Thầy Lữ, đây là lần đầu tiên em trả lời phỏng vấn, có chút căng thẳng, sợ nói sai, thầy chỉ em nên trả lời như thế nào đi?
Chủ tịch Hội Sinh viên Chu Phượng đang làm việc trong văn phòng, nghe xong nhịn không được mà mở miệng:
- Điều này có gì khó. Hỏi lý tưởng của cậu thì cậu nói phải làm thanh niên thời đại mới, dốc lòng vươn lên, thực hiện ước mơ, đóng góp cho xã hội. Hỏi cậu phát triển, cậu nói giúp đỡ nhiều học sinh nghèo hơn, giúp nhiều người hoàn thành việc học, trở thành nhân tài hữu ích cho đất nước.
Giang Cần nghe xong cũng giơ ngón tay cái lên:
- Học tỷ thật không hổ là chủ tịch Hội Sinh viên, mấy năm nay làm công tác cho sinh viên quả nhiên không phải làm không.
Chu Phượng có chút đắc ý, sống lưng không khỏi thẳng tắp lên, nhưng trên mặt vẫn duy trì nghiêm túc và nghiêm trang.
- Giang Cần, yêu đương cũng được, khởi nghiệp cũng được, nhưng ngàn vạn lần đừng rớt môn, nếu không sẽ mất mặt.
Lữ Quang Vinh không nhịn được bổ sung một câu, cũng có ý nhìn thoáng qua Phùng Nam Thư đang ngồi nhu thuận bên cạnh.
Kinh doanh có thành tựu, bạn gái đẹp như thiên tiên, còn được đăng báo, tên nhóc Giang Cần thật sự có tài.
Sau một lúc lâu, Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư rời đi, Chu Phượng không nhịn được lầm bầm một câu:
- Người này làm ăn kiểu gì thế, thế quái nào lại hỏi vấn đề ngốc ngốc.
Lữ Quang Vinh uống một ngụm trà, thản nhiên mở miệng:
- Cậu ta thông qua quan hệ với giáo sư Nghiêm để lấy được thư giới thiệu, còn để cho Đại học Khoa học Kỹ thuật đồng ý cho cậu ta đi triển khai nghiệp vụ, thì chắc chắn mồm mép phải lưu loát. Em thật sự nghĩ cậu ta không biết mình nên nói cái gì sao?
- Hả? Vậy tại sao cậu ta lại hỏi?
- Cậu ta hỏi, em đáp, cậu ta lại cám ơn, không phải bây giờ em rất vui vẻ sao?
Chu Phượng sửng sốt một chút, mất năm giây mới phản ứng lại.
Vấn đề của Giang Cần không quan trọng, quan trọng là câu khen ngợi cuối cùng của hắn. Nhìn rất khiêm tốn, nhưng lại nâng người khác lên, làm người khác rất vui vẻ, một câu đã kéo đủ hảo cảm. Mà quả thật, mình cũng lập tức thấy vui thích, thậm chí có chút dương dương đắc ý, đối với chuyện hắn sống chết không gia nhập Hội Sinh viên cũng không mấy so đo nữa.
- Không có tà dị như vậy chứ? - Chu Phượng có chút không thể tin được.
- Không tà dị, người mạnh vì gạo bạo vì tiền đều như vậy. Luôn biểu hiện ngớ ngẩn, vẻ mặt ta người ngốc nhưng nhiều tiền, cái gì cũng không hiểu, mau tới hợp tác với ta. Trên thực tế lại vô cùng khôn khéo.
Trong lúc nói chuyện, Lữ Quang Vinh không khỏi nhớ lại trước kia từng một giáo viên mới tới. Khi đó Học viện Tài chính tổ chức team building, đi ăn hải sản, người đó cầm cua hỏi lão viện trưởng, thứ này ăn thế nào vậy viện trưởng? Mọi người cho tôi mượn cái búa được không? Câu nói này làm cho lão viện trưởng cười đến không chịu được, tự mình biểu diễn cho y biết làm sao mở vỏ cua.
Về sau mọi người mới biết, tổ tông ba đời nhà của y đều là ngư dân sống nhờ vào biển.
Nhưng rồi sao?
Sau này mỗi lần ăn hải sản, lão viện trưởng đều nhớ tới y. Cuối cùng không tới hai năm, y đã rời khỏi văn phòng này.
Nhưng Lữ Quang Vinh rất tò mò, ở độ tuổi như Giang Cần, hắn vốn nên ngang ngược không phục ai, sao ngay cả chi tiết này cũng có thể nắm chắc?
Thật ra, nếu không có câu chuyện ăn cua ngày xưa, thì ngay cả Lữ Quang Vinh cũng chưa chắc đã nhìn ra bộ dáng giả ngu vừa rồi của hắn.
Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có loại vật như thiên phú?
Cùng lúc đó, ở căng tin số 2.
Giang Cần và Phùng Nam Thư đã được ăn mì thịt bò nạm nóng hổi.
Tiểu phú bà vốn không thể ăn cay, nhưng lại rất thích ăn cay. Lúc này cái miệng nhỏ nhắn cay đến hồng hồng, chóp mũi cũng toát ra mồ hôi mịn màng.
- Mấy ngày mình không ở đây, cậu làm gì?
Giang Cần gắp một miếng thịt bò nạm, đưa đến bên miệng Phùng Nam Thư.
- Ăn cơm, ngủ, đi học, đôi khi sẽ cùng Cao Văn Tuệ đi siêu thị.
Tiểu phú bà mở cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, ngoan ngoãn ăn miếng thịt bò nạm kia, thủy sắc trong mắt nhộn nhạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận