Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 538: Sẽ hẹn riêng

Nhưng lần này là quảng bá xã hội thuần túy, những sinh viên chưa bước ra khỏi giảng đường đại học, luôn có chút kính sợ đối với xã hội phức tạp và biến đổi này.
Hơn nữa, nhân viên của bộ phận marketing Multi-group đều là những người thực thụ trong xã hội. Trong mắt hai người, kia đều là tiền bối, là người lớn, về khí thế luôn có cảm giác thấp hơn một cái đầu.
- Ông chủ, chúng tôi có thể theo kịp nhịp độ làm việc của bộ phận marketing không?
- Có gì không thể? - Giang Cần hoàn toàn không cảm thấy sẽ có vấn đề gì.
Tòng Nghệ không nhịn được mà mím môi:
- Chúng tôi khẳng định không chuyên nghiệp bằng những đồng nghiệp trong bộ phận marketing, lỡ như gây cản trở thì sao?
- Đừng nghĩ rằng dân công sở thì chắc chắn rất chuyên nghiệp, thực ra bọn họ làm việc cũng rất lóng ngóng, có thể còn không bằng mấy người, cứ thoải mái làm là được.
- Được ông chủ, chúng tôi sẽ cố gắng.
Giang Cần nhìn Tòng Nghệ và Trần An Hoa:
- Đừng có áp lực. Bước ra xã hội là chuyện mà sinh viên cuối cùng cũng phải đối mặt, hai người cứ coi như là đi thực tập trước thời hạn đi. Sau này khi thực sự rời khỏi trường, khả năng thích ứng của hai người chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn bạn bè cùng trang lứa.
- Ông chủ nói rất đúng, đây là cơ hội để chúng tôi rèn luyện. - Trần An Hoa tự động viên bản thân.
Giang Cần gật đầu, đồng thời uống một ngụm trà sữa.
Thực ra từ khoảnh khắc Multi-group bước ra khỏi cổng trường, tâm lý của đội ngũ làm thêm đã dần dần chuyển biến.
Tựa như Ngụy Lan Lan và Đàm Thanh, lần đầu tiên đối diện với bộ phận kinh doanh và bộ phận marketing cũng rất lo lắng, sợ rằng mình quá trẻ, không thể phục chúng.
Người ta đều là người trong xã hội, là những cao thủ đã từng lăn lộn trong vũng bùn, một sinh viên đi chỉ huy, chỉ huy đúng thì còn đỡ, chỉ huy sai thì không ai cười chê sao.
Nhưng thực tế, sau nhiều năm làm xã súc, Giang Cần rất hiểu rõ người làm công hiện nay, phần lớn trong số họ đều là những người buộc phải làm việc, không có phân rõ chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp.
Có người thậm chí dùng nửa đời người để làm một công việc, nhưng trình độ vẫn luôn dừng lại ở giai đoạn nhập môn.
Ngoại trừ bộ phận cao cấp, thì làm gì có sáng tạo, làm gì có chuyên nghiên cứu gì, tất cả mọi người đều là làm theo mẫu.
Làm Powerpoint theo mẫu, viết báo cáo theo mẫu, thậm chí làm trang web, làm kế hoạch cũng có thể theo mẫu, ngoài cách đối nhân xử thế trơn tru thì cơ bản không có gì đáng sợ.
- Được rồi, hai người quay về chuẩn bị kỹ càng đi, chiều nay tôi sẽ bảo Lan Lan liên lạc với hai người.
- Được, chúng tôi chờ điện thoại của chị Lan Lan.
- Vậy tôi về trước đây, hai người uống cốc trà sữa rồi đi, tùy ý gọi. Dù sao bà chủ của hai người cũng thích mời khách, uống xong nhớ nhắn cảm ơn cô ấy vào trong nhóm, cô ấy sẽ rất vui.
Giang Cần vừa nói vừa đứng dậy, cầm chìa khóa xe chuẩn bị rời đi, kết quả lại nhìn thấy những vị khách ngồi ở bàn thứ ba phía sau đang nhìn hắn không chớp mắt.
Những người đang nhìn hắn cũng không phải là người xa lạ, mà ngược lại, hắn đều biết.
Vu Toa Toa, Cố Điềm Điềm, còn có cô gái tóc đuôi ngựa từng làm chó cưng trong buổi khai trương cửa hàng Hỉ Điềm ở trường đại học Bách khoa.
Ngoài bọn họ ra, Sở Ti Kỳ và Vương Tuệ Như đã lâu không gặp cũng ở đây, cuộc sống đại học tương đối thanh nhàn, ba người Vu Vương Sở lại là bạn thân thời trung học, đến thăm trường của nhau cũng không phải là chuyện lạ.
Nhưng khi thấy Giang Cần nhìn sang, ánh mắt Sở Ti Kỳ rõ ràng là né tránh, biểu cảm trở nên vô cùng căng thẳng.
Đối diện còn có một người có biểu cảm và hành động giống cô, chính là Cố Điềm Điềm người từng đòi làm bà chủ cho Giang Cần.
- Giang Cần, sao cậu lại tới Đại học Bách khoa? - Vương Tuệ Như vẫy tay với hắn.
- Hôm nay thời tiết đẹp, đến Đại học Bách khoa dạo chơi, tiện thể xử lý một chút công việc.
Giang Cần nói xong, nhìn sang nhân viên phục vụ ở quầy bar:
- Bàn này là bạn của tôi, miễn phí cho bọn họ nha.
Nghe xong, nhân viên phục vụ lập tức gật đầu:
- Dạ, ông chủ.
- Đã lâu không gặp, không bằng… cùng ngồi một lát? - Vương Tuệ Như nhịn không được nói một câu.
Thật ra thì cảm nhận của Giang Cần đối với Vương Tuệ Như là không kém, cô gái này hoàn toàn bất đồng với bạn thân của mình, tam quan tương đối ổn, EQ cũng đủ, nếu ngồi tâm sự với riêng cô thì hắn không có ý kiến.
Nhưng mà Sở Ti Kỳ cũng ở đây, hắn lại cảm thấy không có gì để nói.
Đối mặt với người từng là hoa khôi lớp này, Giang Cần đã không còn cảm giác hồi hộp nữa, ngược lại có thể đối mặt một cách rất bình thản. Nhưng mà nói chuyện thì thôi đi, thời gian của hắn rất quý giá.
- Được rồi, tôi còn chút việc phải xử lý, khi nào rảnh thì tôi sẽ hẹn riêng cậu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận