Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 748: Ảnh thường ngày

Sau khi trải qua quãng đường xóc nảy đầy cảnh đẹp thì Giang Cần cũng đã tới được nhà của Tào thiếu gia bình thường không có gì lạ, là một khu biệt thự theo phong cách Trung Quốc điển hình.
Căn biệt thự này lớn hơn căn của Hà Ích Quân nhưng lại nhỏ hơn căn của tiểu phú bà, song cảnh vật xung quanh lẫn căn biệt thự đó đều toát ra vẻ tao nhã, vừa tiến vào cổng vòm bọn họ đã có thể thấy được một cây phong không cao hơn người bình thường là bao, đỉnh có màu đỏ như lửa, phần giữa màu vàng kim, dưới đáy là chút màu xanh lá cây cũ còn sót lại.
Tào thiếu gia bảo đó là Hoàng Kim Lưu Tuyền, ngụ ý là tiền tài chảy vào cuồn cuộn.
- Lợi hại lợi hại, chả trách vừa vào cửa tôi đã ngửi được mùi tiền tài rồi.
Giang Cần vừa vỗ tay vừa đi theo Tào Quảng Vũ, qua một hành lang dài vòng qua sân đi tới trước cửa đình viện, bọn họ phát hiện trên bức tường hai bên cửa có treo một câu đối được khắc bằng gỗ, chữ vàng được đề trên nền đen viết “Xuân sang muôn dặm, gió xuân đầy ắp, tiếng cười rạng rỡ len lỏi vào nghìn nhà”.
Giang Cần gật đầu, hắn đoán nhà lão Tào làm về mảng vận chuyển, nếu không thì câu đối này sẽ có vẻ khá lấn cấn khi đặt ở cửa trước - nơi để đón khách.
- Lão Giang, cậu chụp ít ảnh đi. - Bỗng nhiên Tào Quảng Vũ chỉ chỉ vào sân nhà mình.
Giang Cần nghe mà đau đầu:
- Khoe khoang thẳng mặt luôn đúng không? Không gạt cậu, tôi đã từng thấy chỗ lớn hơn, xịn sò hơn rồi.
- Tôi chỉ muốn cậu chụp rồi đăng lên mạng ghi là lễ Quốc Khánh đến nhà Tào thiếu gia làm khách gì đó thôi, đến cả lão Nhậm lão Chu cũng còn chưa được chiêm ngưỡng sân nhà tôi đâu, lớp tôi cũng chưa có ai được chiêm ngưỡng cả đó!
- Không chụp.
- Đừng ép tôi quỳ xuống xin cậu! - Tào Quảng Vũ trừng mắt.
Giang Cần cảm thấy lão Tào đúng là kẻ kỳ quái, rõ ràng là phú nhị đại hàng thật giá thật mà cứ vắt óc nghĩ cách chứng minh bản thân là phú nhị đại mãi thôi, mấu chốt còn không giống tí nào ấy chứ.
Phú nhị đại, độ hài hước 10%, phú nhị đại hàng thật muốn giả thành phú nhị đại, độ hài hước 100%, phú nhị đại hàng thật giá thật muốn giả làm phú nhị đại mà mẹ nó còn không giống, độ hài hước cả ngàn phần trăm.
- Giang ca nhớ chụp cả tôi vào nhé, không thì mọi người lại không biết nhà của Tào thiếu gia nào giàu đến mức này đâu.
- Cút, mặt cậu chưa đủ tư cách vào album của tôi đâu.
Giang Cần đứng trên bậc thang hành lang phỉ nhổ y một cái.
Tào Quảng Vũ ra vẻ không tin:
- Mặt tôi như này rồi mà còn không có tư cách ấy hả? Vậy ai mới có tư cách ấy? Ngô Ngạn Tổ chắc?
Giang Cần cười ha hả một tiếng rồi mở album của mình ra, bên trong toàn là ảnh của Phùng Nam Thư.
Có ảnh cô đọc tiểu thuyết ở trong thư viện, có ảnh cô há miệng đòi đút lúc ăn cơm, có ảnh cô nghiêm túc nghe giảng trên lớp, có ảnh cô ngồi ngoan ngoãn trên ghế ông chủ ở 208, còn có ảnh cô lon ton chạy về phía trước, có ảnh cô ngây ngốc ăn sủi cảo.
Ảnh gần nhất là ảnh trong bữa tiệc chào đón tân sinh viên, cô mặc một cái váy lụa màu trắng tựa như tiên nữ giáng trần.
Giang Cần vẫn dùng cái Nokia second-hand của bố thải xuống nên độ phân giải của đống ảnh đó không hề cao một chút nào cả, nhưng dù ảnh có mờ đến thế nào thì cũng không ngăn được ánh sáng của người đẹp.
- Nhìn xem cậu có tư cách vào album của tôi không?
Tào Quảng Vũ liếc hắn một cái:
- Cậu phát cơm chó đấy à?
Giang Cần tắt điện thoại đi:
- Chỉ là tôi có thói quen lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong cuộc sống thôi, không liên quan đến chụp với ai.
- Vậy nên tất cả những khoảnh khắc tốt đẹp trong cuộc sống của cậu đều liên quan đến Phùng Nam Thư đúng không?
- Tôi đấm vỡ mồm cậu bây giờ, hừ !
Tào Quảng Vũ mím môi thầm nghĩ lần nào lão Giang chơi chó cũng thế, không phản biện được nữa là lại uy hiếp người ta bằng nắm đấm, đúng là thằng cục súc.
Sau khi chụp xong xuôi, bốn người mới tiến vào phòng khách nhà họ Tào, gặp mặt bố mẹ Tào Quảng Vũ.
Mẹ Tào Quảng Vũ là một người phụ nữ tóc ngắn không quá xinh đẹp nhưng bù lại bà có một gương mặt cực kỳ thân thiện, gần gũi khiến người ta không cảm thấy có khoảng cách chút nào.
Bố Tào Quảng Vũ cũng chỉ có ngoại hình bình thường thôi, chắc cao khoảng mét bảy, hói nhẹ, tiếng phổ thông không quá chuẩn.
Nhưng cả hai người đều rất nhiệt tình, vừa nhìn thấy Giang Cần bước vào là vội vàng chạy tới tay bắt mặt mừng, hỏi thăm xem bọn họ đi đường có mệt không.
Giang Cần cũng vội vàng thưa cô thưa chú, đồng thời đưa rặng rượu và trà mua trên đường cho hai người, lễ phép như thể con cháu tới thăm người thân vậy, hỏi gì nói nấy, miệng còn ngọt như lau mật.
Người ta chiêu đãi như con trai ruột, lại còn chuẩn bị đồ ăn riêng thế này khiến Giang Cần cảm thấy dù tuổi thực của bản thân đã bốn mươi, hơn nữa còn có một địa vị nhất định trong xã hội nhưng vẫn nên biểu hiện ra đủ lễ phép và tôn kính thì tốt hơn.
Kinh doanh dựa vào độ dày của mặt nhưng kết bạn lại dựa vào trái tim chân thành, hai thứ này không thể lẫn lộn với nhau được.
Dù cuộc sống của con người luôn hướng tới đồng tiền đi chăng nữa thì cũng không thể chỉ có quan hệ lợi ích trong sinh hoạt thường ngày được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận