Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 596: Nên có ảnh mới

- Giang Cần, gọi ba con vào ăn cơm đi!
- Nhà chỉ hơn một trăm mét vuông, còn phải dùng pháo truyền tin.
Giang Cần không nhịn được chậc chậc một tiếng.
Lúc này Phùng Nam Thư cũng đi ra từ nhà bếp, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Giang Cần:
- Giang Cần, mình thích nhà cậu.
- Chết tiệt, khoe khéo như vậy sao? Mình thích căn biệt thự vườn hoa của cậu, hai ta đổi, hai phòng ngủ một phòng khách này đều thuộc về cậu.
- Mình thích những người trong gia đình cậu.
Ánh mắt Phùng Nam Thư lấp lánh.
Giang Cần nhìn xung quanh, phát hiện bố mẹ vẫn chưa đến, liền gắp một miếng mộc nhĩ đút cho cô:
- Hai ta không khác nhau mấy, mình cũng thích tiền của nhà cậu.
Lúc này Viên Hữu Cầm bưng đĩa tới:
- Đến giờ ăn rồi, hai đứa đã rửa tay chưa?
- Cháu rửa rồi. - Phùng Nam Thư vươn hai bàn tay nhỏ bé sạch sẽ ra.
- Con chưa rửa, nhưng con rất dũng cảm.
Giang Cần đưa tay lấy đũa, kết quả bị đánh vào mu bàn tay, chỉ có thể hô to một tiếng “rửa liền” rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lúc ăn cơm, Viên Hữu Cầm tuyên bố một việc:
- Chiều mai, chờ trời mát mẻ hơn một chút, cả nhà chúng ta cùng đi tiệm Hải Âu chụp ảnh gia đình.
- Không phải nhà chúng ta đã có ảnh gia đình rồi sao?
- Ảnh gia đình đó chụp đã lâu rồi, giờ mẹ và bố con đã già, con cũng đã lớn, nên chụp một tấm mới.
Giang Cần quay đầu nhìn về phía ảnh gia đình đặt trên ti vi:
- Không đến mức như vậy chứ, con nhớ bức ảnh gia đình đó là chụp năm ngoái mà?
Viên Hữu Cầm gắp một miếng thịt nạc mỡ vừa phải cho Phùng Nam Thư:
- Năm nay mẹ bị già đi quá nhanh, vì năm nay con quá đáng ghét, đi học mà cứ như bị bắt cóc vậy, mười ngày nửa tháng không gọi điện về nhà được một cuộc.
- Câu này ba đồng ý.
Giang Chính Hoành cuốn theo chiều gió một chút.
- Vậy thì… cứ chụp đi.
Giang Cần quyết định không phát biểu ý kiến gì nữa, bởi vì mẹ có một bản lĩnh đặc thù, cho dù hắn nói bất cứ chủ đề gì thì cuối cùng rắc rối nhất định sẽ đổ lên đầu hắn, tiếp lời giống như châm ngòi nổ.
Viên Hữu Cầm suy nghĩ một chút:
- Nam Thư, ngày mai cháu nhớ mặc cái váy nhỏ màu trắng kia, dì thích cháu mặc như vậy, trông rất xinh đẹp.
Phùng Nam Thư bị Viên Hữu Cầm dỗ đến vui vẻ, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu:
- Cháu biết rồi.
Giang Cần nhìn mẹ rồi lại nhìn tiểu phú bà:
- Có cả Phùng Nam Thư? Chụp ảnh gia đình bốn người à?
- Nếu không thì sao?
- Không phải, mẹ, thế này có hơi quá đáng rồi, có ai đi chụp ảnh gia đình mà lại dẫn theo bạn tốt chứ, con chưa từng nghe nói qua.
- Con mới về, đừng nói nhiều nữa, trước tiên ăn cơm cho lại sức đi. Nếu ai có ý kiến gì khác về kế hoạch chụp ảnh gia đình, thì đợi chụp xong rồi hãy thảo luận.
Viên Hữu Cầm gắp một miếng thịt mỡ cho vào bát của Giang Cần, trong đầu bà nhớ lại ánh mắt nhỏ bé của Phùng Nam Thư khi cô ôm và nhìn chằm chằm vào ảnh gia đình nhà lão Giang bọn họ, thật giống như rất thích, đồng thời lại rất hâm mộ, trầm mặc thật lâu thật lâu.
Bà gọt một quả táo cho Phùng Nam Thư, thuận thế hỏi nhà cô có mấy người, thì thấy cô bé đáng yêu này nhẹ nhàng giơ lên một ngón tay, nói chỉ có một người, khiến bà Viên đau lòng không thôi.
Cho nên, sau khi biết hôm nay Giang Cần sẽ trở về, bà lập tức lập tức ấn định thời gian chụp ảnh gia đình mới vào ngày mai.
Mẹ già làm gì có tâm tư xấu nào chứ? Chỉ là muốn thêm cô bé xinh đẹp không giống ai này vào bức ảnh gia đình thôi.
Đến dịp lễ tết, khi những bà Lý, bà Vương, chị Lưu gì đó lại đến chơi, bà sẽ đặt bức ảnh gia đình mới trên bàn trà trong phòng khách, không cần nói gì cũng đã thắng một nửa rồi.
- Nam Thư, lát nữa ăn xong cơm đi dạo với dì.
- Được ạ.
Phùng Nam Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Nửa giờ sau, cơm tối kết thúc, Viên Hữu Cầm dọn dẹp bát đĩa cho vào bồn rửa, gọi cả gia đình xuống lầu.
Thời tiết ở Tế Châu mát mẻ hơn ở thành phố Lâm Xuyên, đặc biệt là vào buổi tối, ngay cả vào mùa hè cũng sẽ có gió nhỏ thổi vào mặt.
Lúc này trời vừa tối, phía chân trời vẫn còn sót lại màu cam của hoàng hôn, trông thật tráng lệ và mơ mộng.
Vì là khu tái định cư nên phần lớn người cao tuổi ở gia viên Hồng Vinh vẫn giữ thói quen sống ở nông thôn, sau mỗi bữa tối họ đều mang theo ghế xếp và cầm quạt tập trung ở trước sân, có người chơi cờ tướng, có người chơi bài, còn có người thì ngồi tán gẫu chuyện làng chuyện xóm.
Giang Chính Hoành và Viên Hữu Cầm đi ở phía trước, mà Giang Cần thì dắt theo Phùng Nam Thư đi ở phía sau, sự xuất hiện của một nhà bốn người lập tức hấp dẫn sự chú ý tập thể của trung tâm tình báo gia viên Hồng Vinh phía trước.
- Chào thím Tư, cháu là Nam Thư.
- Chào bà Ngô, cháu là Nam Thư.
- Chào ông Ba, biểu cô, biểu tỷ, Bổn bổn, buổi tối tốt lành, cháu là Nam Thư.
Bạn cần đăng nhập để bình luận