Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 297: Từ chối để Đinh Tuyết gặp tiểu phú bà (1)

Đường Lâm làm việc quá vội vàng, có rất nhiều chuyện chưa nắm chắc cũng dám đi làm, kết quả là tốn công vô ích, người bị thương lại là chính mình.
Cô đã khuyên Đường Lâm rất nhiều lần, nên suy nghĩ trước khi làm điều gì đó và hãy làm khi thực sự chắc chắn, nhưng bây giờ có vẻ như Đường Lâm coi mọi lời nói của cô như gió thoảng bên tai rồi.
- Chờ một chút, núi lớn đó là ai?
Tào Hinh Nguyệt bỗng nhiên mở miệng.
Đường Lâm quơ tay:
- Chính là Phùng Nam Thư đó, gương mặt kia quả thực giống như là đã hối lộ Thượng Đế vậy, học tỷ chưa gặp bao giờ sao?
- A, là Phùng học muội à, chị đã gặp nhiều lần rồi, cô ấy và Giang Cần không ở bên nhau sao?
- Không, mặc dù mọi người trong phòng làm việc đều gọi cô ấy là bà chủ, nhưng chị Tuyết Mai nói, Giang Cần vẫn luôn nói bọn họ là bạn tốt.
Ngoài công việc ở văn phòng thì thời gian còn lại Tào Hinh Nguyệt đều dùng để hẹn hò với bạn trai khác trường nên cô không có nhiều thời gian để tìm hiểu mấy tin đồn.
Nhưng cho đến lúc này cô mới biết, hoá ra Phùng Nam Thư và Giang Cần vẫn chưa xác nhận quan hệ.
Khá lắm, không bị hấp dẫn bởi mấy cô gái bình thường thì cũng thôi đi, nhưng trước Phùng Nam Thư mà cũng cứng rắn được sao?
Giang Cần đúng là đã quán triệt thực hiện câu nói hắn viết trên mẫu đơn đăng ký lập nghiệp mà.
- Quả nhiên Giang Cần là một người lập dị.
- Ừm, em cảm giác hắn nghĩ rất nhiều thứ trong đầu, ánh mắt nhìn nhận vấn đề lại vừa sắc bén vừa lạnh lùng.
- Thế nhưng mà con người cũng không có khả năng không yêu đương cả đời chứ?
- Em cũng không biết, nhưng em luôn có cảm giác cậu ta đang đuổi theo một thứ gì đó, lại như đang rất sợ hãi gì đó.
Thừa dịp các nhân viên đi ăn cơm ở Thực Vi Thiên, Giang Cần lái xe trở về ký túc xá, dự định thay bộ quần áo khác.
Mặc dù mùa đông không có cảm giác dinh dính như mùa hè, nhưng hắn mặc quần áo dày, lại thêm ở trong văn phòng suốt nên việc đổ mồ hôi là điều không thể tránh khỏi.
Hai ngày nay phòng nồi hơi của Lâm Đại cung cấp đủ nhiệt lượng, hơi ấm nóng phỏng tay, Giang Cần vừa vào ký túc xá đã cảm nhận được cảm giác ấm áp như gió xuân, hoàn toàn không cùng một khái niệm với nhiệt độ của 208.
Đương nhiên, cái mùi khó chịu kia quả thực không dễ ngửi, nhưng mà một ký túc xá nam sinh đường đường chính chính thì đều có cái mùi này.
Không biết ký túc xá của tiểu phú bà có mùi gì?
Hẳn là cũng thơm thơm như người cô nhỉ.
Không, chưa hẳn.
Cao Văn Tuệ hơ bít tất trên máy sưởi, hương vị của ký túc xá hẳn là không dễ chịu hơn là bao, nhưng ổ chăn của tiểu phú bà chắc chắn thơm thơm, điều này là không thể nghi ngờ.
- Hôm nay mệt muốn chết mất.
- Hehe, chỉ nghĩ những chuyện này thôi thì không thú vị chút nào.
Giang Cần vỗ đầu một cái, mặt không thay đổi đi vào ký túc xá 302, đưa tay đóng kỹ cửa phòng lại.
Chu Siêu đang ngồi ở bàn đọc tiểu thuyết, Nhâm Tự Cường thì đang ngậm điếu thuốc suy nghĩ nhân sinh, Tào Quảng Vũ thì co đầu rút cổ trong chăn rủ rỉ nói chuyện phiếm, chuyển tình yêu cuồng nhiệt từ offline thành online.
Ba người duy trì yên tĩnh tuyệt đối, đắm chìm trong thế giới của riêng mình không cách nào tự kiềm chế mà không hề ảnh hưởng đến nhau.
Nếu hỏi điều tuyệt vời nhất trong cuộc sống đại học là gì? Thực ra, điều đẹp nhất chính là khoảnh khắc này. Một nhóm người rúc vào nhau trong căn phòng ấm áp, không hề lo lắng về ngày mai và thỏa thích tiêu xài thanh xuân, thậm chí không có sự giao tiếp với nhau, nhưng chỉ cần muốn nói chuyện thì chỉ cần hét lên là sẽ có người trả lời.
- Đừng có lúc nào cũng đóng cửa sổ, hít thở không khí bên ngoài đi, con mẹ nó tôi ngửi thấy mùi chua rồi đây này!
Giang Cần đi tới, nhặt cây lau nhà rơi trên đất lên rồi tùy tiện dựng ở góc tường.
Chu Siêu đứng dậy đẩy một cánh cửa sổ ra, quay đầu đến cười hì hì nói:
- Giang ca, Multi-group kia của cậu quá trâu bò, tôi phải dựa vào nó để giải quyết cơm tối đấy.
Giang Cần giơ ngón tay cái lên:
- Cám ơn cậu đã dâng hiến tiền sinh hoạt quý giá để ủng hộ việc làm ăn của tôi.
- Giang ca, tôi cũng dùng, cơm trưa cơm tối đều đặt trên Multi-group! - Nhâm Tự Cường lập tức mở miệng.
- Cậu cũng rất ngầu. Nhưng lần sau đừng áp mã giảm giá thì tốt hơn. Nếu cậu mua với giá gốc, tôi sẽ gọi cậu một tiếng Cường ca.
Giang Cần đang thay quần áo và giày, đột nhiên nhìn thấy Tào Quảng Vũ ngóc đầu lên giường, đôi mắt sáng ngời nhìn hắn:
- Lão Giang, chúng ta có thể thương lượng một chuyện được không? Tôi đã hẹn với Đinh Tuyết cùng hai chị em ở ký túc xá ăn tối, cậu đi cùng với tôi được không?
- Không đi, phụ nữ sẽ chỉ ảnh hưởng tới tốc độ kiếm tiền của tôi, cậu gọi lão Nhâm đi.
Giang Cần buộc dây giày thuận miệng từ chối, ánh mắt ngầu lòi như một đại soái ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận