Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 699: Tôi là Giang Cần, người sáng lập Zhihu (2)

- Kính thưa các quý ông quý bà, chào mừng mọi người đã tới tham dự hội nghị giải đáp thắc mắc về kế hoạch marketing điểm đến đầu tiên và ký kết trực tiếp của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên do chính quyền thành phố Lâm Xuyên tổ chức. Tiếp sau đây, xin mời ông Giang Cần, một doanh nhân trẻ của thành phố Lâm Xuyên, người dẫn đường của hiệp hội thương gia Lâm Xuyên sẽ lên sân khấu phát biểu.
Giang Cần bước lên sân khấu, những bước chân của hắn như được thần phật chống lưng vậy, bước đi vô cùng tự do thoải mái.
Lúc này, hắn không coi mình là Ngô Ngạn Tổ, cũng chẳng phải là Trương Quốc Vinh, hắn là Giang Cần, chỉ là Giang Cần mà thôi.
- Cảm ơn chính quyền của thành phố Lâm Xuyên, cảm ơn đại diện của các doanh nghiệp ngành nghề khác nhau tại thành phố Lâm Xuyên, cảm ơn các phóng viên truyền thông của thành phố Lâm Xuyên đã sắp xếp thời gian tới đây tham dự hội nghị. Tôi là Giang Cần, người sáng lập Zhihu.
- Tiếp sau đây, tôi sẽ giải thích chi tiết kế hoạch cụ thể của hoạt động marketing này và ý nghĩa của các quy định trong hợp đồng, sau đó dành thời gian để mọi người tự do đặt câu hỏi.
Hội nghị giải đáp thắc mắc về kế hoạch marketing điểm đến đầu tiên và ký kết kéo dài khoảng 3 tiếng. Chiều ngày hôm đó, tin tức này đã được lên sóng tại các chuyên mục của đài truyền hình Lâm Xuyên.
Tất nhiên đối với những người không quan tâm tới chuyện này thì tin tức này cũng chỉ giống mấy tin rác thường ngày, không có gì khác biệt, xem lướt rồi chuyển kênh, lúc sau là chẳng còn ấn tượng gì nữa.
Nhưng với một số người mà nói, tin tức này rất đáng để quan tâm.
Ví như Diệp Tử Khanh, cô vừa thay đồ xong, đang định đi buổi tiệc xã giao tối nay thì để ý được tiếng nói phát ra trong ti vi, trong mắt cô như có chùm sáng chợt lóe chợt tắt.
Hay ví như Trương Bách Thanh - hiệu trưởng Đại học Lâm Xuyên, giáo sư Nghiêm - chủ nhiệm căn cứ khởi nghiệp Đại học Lâm Xuyên đều đang cùng nở một nụ cười mãn nguyện.
Buổi xế chiều, trời dần tối, một nhóm nữ sinh từ tòa ký túc xá nữ Học viện Tài chính cùng nhau bước ra ngoài.
Lớp Tài chính 2 khóa mới đang tụ tập tại nhà ăn, cùng nhau bàn tán về việc sau khi kỳ quân sự kết thúc sẽ ăn uống hát hò ở đâu, một nhóm hơn 20 người nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Nhưng rất nhanh, bọn họ đã chuyển chủ đề qua hội sinh viên, rồi qua các đàn anh đàn chị khóa trên, cuối cùng chủ đề dừng ở Giang Cần, nam thần đứng đầu Học viện Tài chính tiếng tăm lừng lẫy.
Sinh viên mới nhập học chỉ ấn tượng mỗi mấy cái này, không tám mấy chuyện này thì còn chuyện gì nữa?
Nhưng khi nhắc tới Giang Cần, Quan Văn Tư liền cảm thấy kích động, thế là cô bèn kể lại chi tiết những gì mình gặp ở quán trà sữa hôm đó.
- Anh ấy là chủ quán trà sữa Hỉ Điềm? Lại còn có một chiếc Audi A6 nữa á? Tin được không đấy? Chiếc xe mơ ước của bố tớ là Audi A6 đấy, nhưng không có tiền mà mua.
- Thật mà, Tề Kỳ cũng biết, hôm đó chúng tớ đi cùng với nhau mà, đúng không Tề Kỳ?
Tề Kỳ cũng gật đầu:
- Văn Tư nói thật đấy, anh ấy lái Audi thật, nhân viên của Hỉ Điềm cũng nói anh ấy là ông chủ của bọn họ.
Lời nói vừa dứt, liền có vô số lời ôi trời ôi vãi, giọng điệu tràn đầy cảm thán.
Mẹ ơi, tại sao cùng là sinh viên đại học, chỉ lớn hơn có một năm thôi mà người ta lại mở được quán trà sữa, lại lái Audi, tại sao sự chênh lệch trong cuộc đời này lại lớn tới vậy?
- Đúng rồi Tề Kỳ, không phải cậu có kết bạn QQ với anh ấy sao? Chuyện trò thế nào rồi? - Quan Văn Tư đột nhiên gợi lại chuyện này.
Tề Kỳ nghe xong thì mặt biến sắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại nụ cười:
- Nói chuyện vui lắm, đàn anh còn có ấn tượng rất sâu với tớ nữa, tớ chỉ nói một câu thôi mà anh ấy đã nhớ ra tớ là ai rồi.
- Quỷ sứ, lại khoe khoang nhan sắc của cậu rồi, đúng là anh nào gặp gái đẹp xong cũng nhớ mãi không quên.
- Đâu có đâu, tớ chỉ nói sự thật thôi mà.
Tôn Na sáp lại hỏi:
- Tề Kỳ, cậu có ý với Giang học trưởng phải không?
Tề Kỳ mím môi cười cười:
- Thì cứ thử tiếp xúc xem sao đã, nếu hợp thì tiến triển thôi.
- Ôi chao, tiếp xúc là muốn nắm lấy còn gì, cậu xinh như vậy thì làm gì có anh nào quên được cậu?
- Chưa chắc, có khi Giang học trưởng còn không ưng tớ đấy.
Quan Văn Tư nhìn Tề Kỳ:
- Sao thế được, cho dù anh ấy là phú nhị đại đi chăng nữa thì phú nhị đại nào cũng mê gái đẹp. Nhan sắc của cậu rất tương xứng với anh ấy.
Tôn Na ngồi bên cạnh cũng hưởng ứng:
- Tớ thấy Giang học trưởng cũng chả phải kiểu giàu nứt đố đổ vách đâu, Tề Kỳ xinh đẹp như vậy rất xứng đôi với anh ấy, làm gì có chuyện hoa khôi của trường lại không xứng với chủ quán trà sữa bao giờ.
- Tớ đồng ý đấy. Tề Kỳ, cậu mau hành động đi. Lúc đó chúng ta có thể ngồi trong Audi của Giang học trưởng để đi chơi rồi.
- Quan trọng nhất là chúng ta sẽ được uống trà sữa miễn phí!
Bạn cần đăng nhập để bình luận