Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 488: Phát hiện chân tướng về rượu ngon !

Lần trước, Giáo sư Nghiêm ở đây uống rượu ngũ lương chính là uống một mình, cho nên lần này nhất định phải kéo Giang Cần cùng sa đọa, để sau khi tỉnh rượu không đến nỗi hối hận.
Giang Cần hết cách, chỉ có thể vừa ăn vừa uống vừa trò chuyện.
Phùng Nam Thư thấy Giang Cần không chơi với cô, bèn lặng yên lén uống rượu của hắn, kết quả vẫn cay tê tê, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng.
- Vậy nên, bữa tiệc này là để chúc mừng công ty của cậu chính thức thành lập?
- Đúng vậy giáo sư, dự án của em phát triển đến giai đoạn này, thành lập công ty là rất cần thiết.
Giáo sư Nghiêm bưng chén rượu có chút cảm khái:
- Tốt lắm, đây quả thực là một việc đáng mừng, nào, hai chúng ta cùng uống một chén.
- Giáo sư, em kính thầy. - Giang Cần cầm lấy ly của mình uống cạn, sau đó biểu tình hơi sửng sốt.
Hai chai rượu mà hắn mua đều đã được kiểm chứng là không ngon rồi, nhưng lúc này đây, hắn vậy mà lại uống ra được thứ vị ngọt và hương thơm giống như khi ở Tụ Tiên lâu.
- ?
Giang Cần quay đầu nhìn Phùng Nam Thư, mắt hơi nheo lại.
Ly rượu của mình đặt ở bên tay phải, ngoại trừ tiểu phú bà ra thì không ai có thể chạm vào, đột nhiên biến vị liệu có liên quan đến cô không?
Nhưng lúc này tiểu phú cô đang nhìn chằm chằm vào nồi lẩu, tư thế ngồi ngay ngắn, biểu hiện ngoan ngoãn đáng yêu, sau đó gắp một miếng khoai tây bỏ vào miệng, một vẻ mặt vô tội đáng yêu.
Giang Cần lại quay đầu nhìn giáo sư Nghiêm, phát hiện sau khi uống một ngụm rượu, lông mày cao tuổi của ông đều dựng lên.
Cái đồ vứt đi này mà là tám trăm hả?
- Giáo sư, rượu này vị thế nào?
- Ừ, tạm được…
Giáo sư Nghiêm ho khan một tiếng, thầm nghĩ mình cũng không thể nói khó uống, hóa đơn 800 tệ cũng đã xem rồi, chút mặt mũi này cũng không thể không cho.
Giang Cần liếc mắt nhìn vẻ mặt của ông, thầm nghĩ rượu này chắc chắn là khó uống chết đi được, nhưng sao ly của mình lại ngon như vậy?
Hắn đổi một cái ly mới, rót một chút nếm thử, phát hiện mùi vị rượu đã trở lại vẻ vốn có.
Thật con mẹ nó thần kỳ, càng để càng uống ngon, không lẽ rượu trắng cũng cần ‘tỉnh’ như rượu vang sao?
Cho đến khi, đang trong lúc nói chuyện phiếm với giáo sư Nghiêm, Giang Cần bỗng phúc chí tâm linh, hắn đột nhiên quay đầu lại, lúc này đây mọi bí ẩn đều được giải đáp.
Phùng Nam Thư đang cầm ly rượu của hắn, bị cay tê tê, một chút đầu lưỡi nhỏ thè ra bên ngoài, đúng là vừa gà vừa thích chơi.
- Tiểu phú bà, cậu đang làm gì vậy?
- Mình, mình nếm thử.
Phùng Nam Thư đặt ly rượu lên bàn, ánh mắt vừa thẹn vừa kiên định nhìn hắn:
- Không ngon, lần sau mình không uống nữa.
Giang Cần bỗng nhiên hiểu ra, hóa ra thứ vừa ngọt vừa thơm không phải là rượu, mà là nước bọt của Phùng Nam Thư...
Cho nên cái miệng nhỏ nhắn của cô rốt cuộc ngọt ngào đến nhường nào?
Giang Cần bưng ly rượu lên, yên lặng nhâm nhi hồi lâu, trong lòng xôn xao khôn nguôi.
Thứ ba, trời quang mây tạnh, văn phòng ở tầng cao nhất của Giang Cần bắt đầu được cải tạo.
Bởi vì hiện tại trung tâm thương mại Vạn Chúng đang trong quá trình cải tạo, cho nên từ tầng một đến tầng ba đều có một đội thi công chuyên nghiệp đóng quân. Giang Cần bèn lén mượn một đội ngũ tới đây, làm chút việc tư.
Đương nhiên, Giang Cần nhất định sẽ trả tiền, dù sao chuyện không biết xấu hổ cũng không thể làm quá nhiều, hắn chỉ thông qua mối quan hệ của Hà Ích Quân để xin một cái giá ưu đãi.
Đây, chính là cái gọi ranh giới!
- Ông chủ, văn phòng riêng của cậu muốn dùng kính mờ hai lớp hay kính mờ một lớp?
- Có gì khác nhau không?
Thợ trưởng của đội thi công cầm túi lên mở miệng:
- Kính mờ hai lớp có thể làm thêm hoa văn, cách âm cũng tốt hơn một chút, kính mờ một lớp thì hầu như không có cách âm.
- Vậy kính mờ hai lớp sẽ đắt hơn phải không? - Giang Cần trong nháy mắt đã nắm được trọng điểm.
- Đúng, đắt hơn khá nhiều.
- Thế thì như thế này đi, căn phòng ở trong cùng kia dùng kính mờ hai lớp, còn lại thì dùng kính mờ một lớp là được rồi.
Giang Cần định lấy căn phòng ở trong cùng làm văn phòng của mình, tuy nhiên hắn không có nhu cầu cách âm, nhưng lỡ đâu sau này có nhu cầu thì sao. Trước tiên cứ làm một cái cách âm tốt đi, phòng trước khỏi lo.
Đến giữa trưa, đại khái là khoảng thời gian vừa ăn cơm trưa xong, toàn thể nhân viên 208 đều ngồi xe đi tới trung tâm thương mại Vạn Chúng.
Là thư ký kiêm nhiệm của Giang Cần, Nhạc Trúc trước tiên đến đại sảnh tiếp đãi bọn họ. Nhìn thấy những gương mặt trẻ trung này, cô hơi sững sờ, vẫn không muốn tin tưởng đám sinh viên đại học này là người làm ra Multi-group, gánh vác cả chuỗi kinh doanh bán lẻ thuần túy của toàn bộ Vạn Chúng.
Cảm giác này giống như có người nói với cô, đứa cháu trai tám tuổi của cô đã đánh khóc một nhà vô địch quyền anh nặng ký 45 ki-lô-gram, vừa ảo ma vừa nực cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận