Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 147: Bóp huyệt Dũng Tuyền

Vừa vào cửa ký túc xá, Tống Tình Tình lập tức mở tủ quần áo bắt đầu chọn chọn lựa lựa.
Tủ của cô có thể coi là một viện bảo tàng thời trang nhỏ, treo đầy ắp đủ loại váy nhỏ, nặng nề đến mức ngay cả cán treo quần áo cũng hơi cong.
Cô chọn từng bộ thay từng cái, chờ sau khi xác định được trang phục rồi lại bắt đầu trang điểm, bận rộn đến quên cả trời đất.
Tuy rằng Tưởng Điềm rất khinh thường bộ dạng này của Tống Tình Tình, nhưng thật ra cũng đang âm thầm phân cao thấp, vụng trộm cầm miếng xốp thoa phấn và bàn chải nhỏ không ngừng trang điểm.
Giản Thuần hoàn toàn không hiểu.
Tại sao một chàng trai như Giang Cần lại được yêu thích như vậy? Chỉ vì nhà cậu ta có Bentley sao?
Cho dù Tống Tình Tình tương đối ham tiền, nhưng Tưởng Điềm không phải người như thế, sao ngay cả cô cũng như vậy?
Ký túc xá nam 302, sau khi nhận được thông báo sẽ có tiệc tùng, Chu Siêu lấy ra cả áo khoác kaki áp đáy hòm của mình, sau khi mặc vào còn dựng lên cổ áo, chỉnh lại giống như muốn tham gia thần bài quyết chiến, kết quả mới mặc được một lát đã nóng không chịu nổi, phải ngoan ngoãn thay áo ngắn tay.
- Mẹ nó, quần áo của tôi không đẹp tí nào, lão Giang, cậu có quần áo đẹp không, cho tôi mượn một bộ đi?
Nhâm Tự Cường nghe xong liền vui:
- Giang ca cao 1 mét 8, quần áo có đẹp thì khi mặc lên người cậu cũng giống như dân tị nạn thiếu ăn.
- Cút, quan trọng là tâm hồn, cậu có hiểu không? - Chu Siêu không tự ti về chiều cao của mình, nhưng người khác đề cập đến là không được.
Nhâm Tự Cường bĩu môi, lại nhìn về phía Tào Quảng Vũ khí định thần nhàn:
- Lão Tào, cậu không chăm chút gì sao?
- Dụng tâm ăn mặc là quá lộ liễu, cử trọng nhược khinh thực sự phải là dĩ bất biến ứng vạn biến, ngày thường tôi vốn đã rất chú ý hình tượng, bây giờ lại càng không cần vẽ rắn thêm chân.
Tào Quảng Vũ nói chuyện với vẻ ngạo mạn tự đại.
Bốn chữ cử trọng nhược khinh này là y lĩnh ngộ được từ Giang Cần.
Y cảm thấy sở dĩ Giang Cần được nữ sinh hoan nghênh như vậy, chủ yếu là vì hắn có cách yêu người nào người nấy rất tiêu sái và kiêu ngạo hành xử không theo sáo lộ.
Mọi người cứ mặc đẹp đi, ài, tôi vẫn bình thường thôi!
Các bạn cứ bốc phét là nhà có tiền đi, ài, tôi đã nói mình bình thường không có gì lạ!
Chính là cái cảm giác tương phản mãnh liệt này, mỗi lần đều làm cho hắn trở thành người không bình thường nhất giữa đại chúng.
- Sách vở hết cuốn này tới cuốn khác, lúc mới nhập học còn mở lớp cho bọn tôi. Rồi kết quả ra sao, đến bây giờ, đừng nói bạn gái, bạn trai cũng không thấy cậu có!
Nhâm Tự Cường bĩu môi, một câu nói đã phá vỡ sự bình tĩnh của Tào Quảng Vũ.
- Bình thường khi đánh nhau các cậu cũng rất tao nhã, sao vừa thấy nữ sinh lại không dám nói chuyện nữa? - Giang Cần từ ban công đi vào, thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhân tiện xắn ống quần lên.
Chu Siêu suy nghĩ một chút:
- Không phải là không dám nói chuyện mà là không biết nên nói gì, lão Giang, lúc cậu ở cùng Phùng Nam Thư hay nói chuyện gì?
- Cũng không có gì, chỉ nói chuyện phiếm bình thường.
- Vậy không nói chuyện phiếm thì sẽ làm gì?
- Bóp huyệt Dũng Tuyền, xoa nội đình.
Tào Quảng Vũ lườm bọn họ:
- Các cậu hỏi lão Giang vấn đề này hoàn toàn không có ý nghĩa, nếu con gái người ta đã thích cậu, cậu nói chuyện kinh tế vĩ mô cô ấy cũng thích nghe. Nhưng nếu cô ấy đã không thích câu, thì miệng lưỡi cậu dẻo quẹo cô ấy cũng sẽ không đáp một câu.
- Lão Tào, có đôi khi cậu quả thật rất sáng dạ, nhưng đến lượt bản thân thì lại Tắt Đèn.
- Giang Cần đưa ra đánh giá của mình.
- Cậu đừng để ý, dù sao hôm nay chỉ cần không ai hiển thánh, Giản Thuần tất là của tôi.
- Nhưng là anh em, tôi không thể không thức tỉnh cậu, hình như là Giản Thuần đã có đối tượng, chính là Trang Thần cùng cô ấy trốn huấn luyện quân sự.
Tào Quảng Vũ hoàn toàn không quan tâm:
- Lão Giang, ngoại trừ cậu là có lực đánh một trận với tôi, những người khác đều là cặn bã, tôi căn bản không sợ hãi.
- Được, vừa rồi nói cậu sáng dạ là coi như tôi đánh rắm. - Giang Cần thay giày, mở cửa:
- Tôi đi ra ngoài làm chút chuyện, buổi tối đến thẳng Thực Vi Thiên.
Tào Quảng Vũ nghe xong hai mắt tỏa sáng:
- Tối nay cậu đừng đi quá sớm, chờ tôi và Giản Thuần ‘yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên’ rồi cậu hãy đến, tôi sợ cô ấy vừa ý cậu.
- Ồ mẹ nó vậy thì tôi không cần đi nữa.
Giang Cần rời khỏi ký túc xá, đi đến tiểu khu Thúy Trúc Viên đối diện trường học một chuyến, tìm chú Cung mượn chìa khóa xe, lại nhân cơ hội hàn huyên vài câu với chú Cung về Phùng Nam Thư.
Thật ra Giang Cần vẫn luôn rất tò mò tính cách tiểu phú bà rốt cuộc là hình thành như thế nào, vì thế liền mượn cơ hội hỏi chú Cung. Chỉ là chú Cung nói, làm tài xế là phải có đạo đức nghề nghiệp, không thể vượt quá giới hạn mà nghị luận chuyện nhà của chủ nhân, chú dán miệng không nói một lời, nhưng lại nhờ Giang Cần dẫn đại tiểu thư đi chơi nhiều hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận