Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 462: Phùng Nam Thư nói mớ (1)

Trong thời đại này, nếu không có đoạn văn "ư ư" thì tác phẩm của bạn không xứng được gọi là văn học.
Vì vậy, nhiều trang web đã bí mật giới thiệu một loạt các tác phẩm nổi tiếng bác đại tinh thâm, tất cả đều là những tác phẩm xuất sắc được nhiều người yêu thích.
Nói một cách không khách sáo, văn học mạng có thể phát triển nhanh chóng trong một thời gian ngắn là nhờ vào loại đề tài được dân chúng yêu thích này.
Cuốn ngôn tình mà Cao Văn Tuệ gửi cho Phạm Thục Linh chính là một tác phẩm văn học xuất sắc thuộc thể loại này, vì vậy Phạm Thục Linh có lý do để nghi ngờ Cao Văn Tuệ đang lừa Phùng Nam Thư.
- Thục Linh, mình nghĩ Văn Tuệ nói thật.
Phạm Thục Linh nghi ngờ quay đầu lại, phát hiện Phùng Nam Thư đang nhăn nhó, vừa nghiêm túc vừa lo lắng.
Tối qua, tiểu phú bà đọc một bài đăng trên diễn đàn, đầu óc toàn là chuyện hôn môi với bạn tốt, nên chuyện cô mơ thấy mình hôn Giang Cần là chuyện rất có khả năng.
Hơn nữa Cao Văn Tuệ nói “Giang Cần, hôn”, nghe rất giống lời chính mình sẽ nói cho nên cô có chút tin tưởng.
- Thấy chưa, con người mình trước giờ chưa từng nói dối, có cái gì nói cái đó.
Cao Văn Tuệ lập tức cao ngạo hất cằm.
- Nhưng mà… Trong đầu Nam Thư không có khả năng có loại đồ vật đen tối này a?
Phạm Thục Linh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Giấc mơ được tạo thành là do khi người chìm vào giấc ngủ nhưng các tế bào não không dừng hoạt động, nội dung của giấc mơ bao gồm thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác và cảm giác có trong trí nhớ tạo thành.
Phùng Nam Thư thuần khiết tựa như một tờ giấy trắng, tuyệt không đen tối, theo lí mà nói thì không thể đột nhiên có giấc mơ không thuộc về kí ức của bản thân như thế.
Đúng vào lúc này, Vương Hải Ny cũng đứng dậy, gia nhập cuộc trò chuyện sau khi đi vệ sinh xong:
- Để tôi nói một câu công đạo, hôm qua Nam Thư chỉ nói là Giang Cần hôn Giang Cần ôm, còn lại ư ư a a đều là do Cao Văn Tuệ bịa đặt.
Âm mưu bị vạch trần, Cao Văn Tuệ lập tức đầu hàng:
- Hóa ra tối qua cậu cũng không ngủ? Hại mình còn nghĩ lời nói dối này không chê vào đâu được.
- Không phải là không ngủ, mà mình cãi nhau với bạn trai, cho nên mất ngủ tới rạng sáng.
Vương Hải Ny giải thích một câu.
- Không phải tình cảm của hai người đang rất tốt sao? Làm sao tự nhiên lại cãi nhau?
Phạm Thục Linh có chút thắc mắc.
- Đã quên mất lí do, nhưng lí do không quan trọng, đã cãi nhau rồi thì chỉ muốn đối phương chịu nhận thua. Mình không hiểu, sao khi theo đuổi mình, anh ta lại có thể ngoan ngoãn như vậy? Rồi đến lúc yêu đương liền lộ bản chất thật, sớm biết sẽ như thế này thì lúc đầu mình đã không vội vã đến với anh ta rồi.
Vương Hải Ny nghiến răng nghiến lợi nói, Phùng Nam Thư nghiêm túc nhận thức lại.
- Yêu đương thì không thể không cãi nhau, có chút mâu thuẫn nhỏ cũng rất bình thường, hai người phải học cách bao dung lẫn nhau. - Cao Văn Tuệ an ủi cô.
Không ngờ Vương Hải Ny lập tức lắc đầu:
- Yêu đương là bởi vì nó vui vẻ, nhưng sau khi yêu thì vui vẻ biến mất, chỉ còn lại lo lắng. Vậy thì nó còn có ý nghĩa gì nữa ?
- Khụ…
- Cậu có người yêu, cậu nói đúng.
Cao Văn Tuệ căn bản chỉ là quân sư quạt mo lí luận suông, kĩ năng chỉ là hạng sứt mẻ, nếu muốn cô đưa ra lời khuyên chi tiết thì cô có nghĩ nát óc cũng nghĩ không ra.
Vương Hải Ny vừa bóp kem đánh răng vừa thở dài :
- Đàn ông, không một ai tốt.
- Muốn chia tay hả?
- Nhìn xem rồi nói sau, không được thì đổi người khác, bye bye thì bye bye, cái tiếp theo ngoan hơn.
Vương Hải Ny buông lời tàn nhẫn xong liền bắt đầu đánh răng, tất cả bực tức với bạn trai đều phát tiết ở trong miệng.
Cùng lúc đó, tiểu phú bà nghe bạn cùng phòng ngươi một lời ta một câu, trong đầu học được rất nhiều thứ lung tung lộn xộn.
Tình yêu là không thể không có cãi nhau.
Sau khi yêu sẽ không còn vui nữa.
Đàn ông không có cái nào là tốt cả.
Ừm… Ngoại trừ Giang Cần.
Phùng Nam Thư ghi nhớ kiến thức đã học vào trong lòng, sau đó chợt nghe Cao Văn Tuệ nói:
- Nam Thư, hôm nay cậu có muốn đến tiệm trà sữa với mình không?
- Văn Tuệ, hôm nay mình không muốn đi, hôm nay Giang Cần muốn dắt mình đi dạo.
Tiểu phú bà nói xong liền rửa mặt, gội đầu, đánh răng, thuận tiện rửa chân, sau đó thay một chiếc váy tây lấm tấm hoa nhỏ và một chiếc Sweater dệt len, chiếc nơ con bướm trên cổ cũng thay thành màu trắng, đậm khí chất thục nữ.
Cuối cùng phối với tất vải trắng kết hợp với giày da nhỏ màu nâu, cô trông như một hoa khôi giảng đường hoàn mỹ thanh thuần mà quyến rũ.
Tin nhắn của Giang Cần lúc này cũng đến, nói đem cả Phú Quý Nhi đến, gọi cô dắt đi dạo.
- Văn Tuệ mình đi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận