Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 443: Dắt chó đi dạo nhưng quên chó ở nhà (2)

[Tuy Đại học Sư phạm nhiều nữ nhưng chắc chắn chất lượng không bằng Lâm Đại, còn chọn cái gì chứ, tắm rửa đi ngủ đi!].
Giang Cần trợn tròn mắt:
- Con mẹ nó, anh học vừa nhanh vừa giỏi gớm nhỉ.
Lộ Phi Vũ nhe răng cười:
- Đều nhờ ông chủ dạy giỏi.
Lúc hai người đang nói chuyện thì hành lang bỗng truyền đến tiếng lộc cộc.
Giang Cần như bị chọc trúng cái gì vậy, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của Phùng Nam Thư lấp ló sau cánh cửa. Mà cùng lúc đó, tầm mắt cô cũng khóa chặt vào người Giang Cần, gương mặt lạnh lùng bỗng hiện ra vẻ ngây ngốc.
- Giang Cần, bé đáng yêu của cậu xuất hiện bất thình lình nè.
Giang Cần trợn tròn mắt, thầm nghĩ xong rồi, cô ấy học xong trò đó rồi!
Khoảng thời gian trước khi chi nhánh Hỉ Điềm chuẩn bị khai trương, Giang Cần đã thương lượng với Lô Tuyết Mai định chế tạo ra bầu không khí marketing, nên đã dán vài khẩu hiệu lên cả bốn cửa hàng.
[Nhớ em nên gió đã thổi anh tới Hỉ Điềm].
[Cơn gió đêm thổi qua em cũng thổi qua anh, vậy chúng ta có được xem là ôm nhau rồi không?].
[Nụ cười của em như thìa dưa hấu ở chính giữa vậy].
[Bé đáng yêu của anh xuất hiện bất thình lình nè].
[Một ly kính ánh nắng, một ly kính ánh trăng].
Những khẩu hiệu đó đều được lấy cảm hứng từ lời bài hát tình yêu hoặc câu đơn sau này, Giang Cần viết ra rồi đặt Thịnh Thị làm thành tấm treo tường, mãi mấy hôm trước mới xong.
Gần đây Phùng Nam Thư luôn đi cùng Cao Văn Tuệ làm việc, nên có khi những câu đó đều bị cô học hết rồi.
- Sau này không thể học linh tinh như vậy, cái gì mình cho cậu học cậu mới được học nghe chưa! - Tự dưng Giang Cần nổi cáu lên không rõ nguyên do.
- Mình nhìn một cái là không quên được.
Phùng Nam Thư nhìn hắn rì rầm:
- Ca ca dắt tay.
- Hôm nay còn chưa dắt Phú Quý đi dạo đâu, vẫn nên dắt nó đi một lúc đi. - Giang Cần nhìn thoáng qua Phú Quý Lật Trời đang nằm ườn trong ổ.
- Mình dắt bé nó cho, Giang Cần thì dắt mình. - Mắt tiểu phú bà sáng rỡ.
Giang Cần nghe xong thì hơi nheo mắt:
- Cậu đã tính toán hết từ lúc đòi nuôi chó rồi đúng không?
- Nào có chứ, tự dưng mình muốn nuôi chó thôi à.
- Thật chứ?
- Thật mà.
Phùng Nam Thư không có đủ lý lẽ nhưng vẫn gật đầu vô cùng dứt khoát, chủ yếu là do cô quá hiểu nên giả vờ lạnh lùng thế nào để người khác khó có thể nhìn ra sự hoảng loạn be bé ấy được.
Giang Cần yên lòng hơn chút, hắn cảm thấy hình như bản thân gần đây quá nhạy cảm rồi, cứ ngỡ tiểu phú bà đang giả ngu lừa mình vào tròng mãi thôi.
Những ngẫm lại là biết điều này chắc chắn không có khả năng.
Tuy trí nhớ cô ấy tốt, học cũng nhanh nhưng thật ra lại dốt đặc cán mai với nhân tính và tâm lý học. Dưới tình huống như vậy, cô ấy sẽ không thể thiết kế ra được kịch bản tinh vi như này được.
Phùng Nam Thư với EQ của một đứa trẻ tám tuổi, chính là loại người ngây thơ không biết cả những đồ chơi người lớn.
- Đi, để mình đưa cậu đi một vòng.
- Ca ca nắm tay.
Thấy Phùng Nam Thư vươn tay ra trước mặt, Giang Cần không do dự nữa, hắn nắm lấy tay cô, còn nhéo một chút rồi mới bước khỏi căn cứ khởi nghiệp.
Ba tháng đầu xuân đã có thể nhìn thấy vài nụ hoa nho nhỏ trong sân trường Lâm Đại, bọn chúng đang cố gắng thu thập lực lượng hàng ngày để có thể nở rộ trong ngày gió ấm, bọn chúng muốn dùng dáng vẻ xinh đẹp của mình để giành lấy vô số lời khen ngợi.
Trong khuôn viên có rất nhiều cặp đôi, có nắm tay nhau tản bộ, có ngồi trong đình nói chuyện, nói chung là ở đâu cũng có.
Tuy tiểu phú bà đang ở trong trạng thái bị nắm nhưng thật ra cô vẫn luôn là người đi đằng trước, chạy hai bước rồi lại trở về bên người Giang Cần, ánh mắt linh động như có ánh sáng bên trong.
Dáng người và khí chất lạnh lùng ngầu lòi có đi đến đâu thì vẫn sẽ là tiêu điểm thu hút tầm nhìn, nhưng không ai biết, cô lại là bé đáng yêu si mê Giang Cần đến ngây ngốc.
- Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần, Giang Cần…
Phùng Nam Thư lẩm bẩm lầm bầm trong miệng, sự tươi đẹp và sung sướng trong mắt cô còn rực rỡ hơn cả cảnh xuân.
Cứ vậy từ sáng tới giữa trưa, hai người vào căng tin ăn cơm rồi mới về 208.
Lúc này, Phú Quý Lật Trời vẫn nằm ườn trong ổ như cũ, trên cổ nó buộc cái dây, nó ngước lên nhìn hai người, cảm thấy cuộc đời này không còn gì phải luyến tiếc nữa rồi.
- Dắt chó đi dạo mà quên chó ở nhà hả?
- Ừ…
Phùng Nam Thư gật đầu.
Giang Cần nhìn thoáng qua tay của mình, thầm nghĩ rốt cuộc vừa rồi mình ra ngoài dắt cái gì đi dạo vậy chứ:
- Sao cậu không nhắc mình?
Phùng Nam Thư mím môi:
- Giang Cần, mình cũng quên mà.
Phú Quý Lật Trời nằm trong ổ nhìn hai vị chủ nhân không đáng tin cậy của mình đi tới, nó quay mặt đi đầy ghét bỏ, miệng còn phát ra tiếng ư ử như đang biểu đạt sự bất mãn của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận