Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 336: Thật tàn nhẫn

- Cũng không sai, nhưng mà Lai Tồn Khánh có gánh được thị trường ở Đại học Khoa học Kỹ thuật không?
Tô Nại lên tiếng nghi ngờ.
- Ông chủ, cậu cảm thấy thế nào?
Lúc này Giang Cần còn đang cầm điện thoại nói chuyện với Phùng Nam Thư qua QQ.
Tiểu phú bà nói đi, Giang Cần lại nói không đi, hai người đã qua lại mấy hiệp rồi, lực lượng ngang nhau, không phân thắng bại.
Cho đến khi Phùng Nam Thư bắt đầu lặp lại anh ơi anh ơi liên tục, cục diện bắt đầu thay đổi, bên kia bắt đầu áp đảo.
Nhóc con kia ngày càng trưởng thành rồi, không ngừng ăn vạ, hơn nữa còn là ăn vạ cao cấp.
Chính là loại người giây trước còn lạnh lùng không gì sánh được, giây sau đã có thể chạy theo bạn khóc lóc kêu anh ơi ấy, thực sự khó mà chịu nổi.
Cách màn hình, lực sát thương còn yếu đi một chút, nếu thực sự đối diện với cô, Giang Cần thực sự không tưởng tượng được bản thân sẽ nhịn bằng cách nào.
Tất cả là tại Đinh Tuyết, có cơ hội thì hắn phải trả đũa Tào Quảng Vũ mới được, để bọn họ biết được cái gì gọi là lòng người đáng sợ.
- Ông chủ?
- Để Lai Tồn Khánh làm trưởng phòng, Đinh Xảo Na làm phó phòng đi.
Giang Cần cất điện thoại, giải quyết dứt khoát, kết thúc cuộc tranh luận.
Trạm thứ hai của Multi-group, cần vững chắc chứ không cần nhanh chóng, trước mắt thì cách xử sự của Lai Tồn Khánh là hợp lý nhất.
Đinh Xảo Na có nhiều ý tưởng, đầu óc nhanh nhạy, nhưng lại không có tác dụng quá lớn trong quá trình mở rộng quy mô, rất có thể còn tạo ra trở ngại.
Đúng như Ngụy Lan Lan nói, trong giai đoạn hiện tại, dưới trướng Giang Cần chỉ cần một công cụ có thể chấp hành nhiệm vụ một cách hoàn hảo, không cần suy nghĩ phức tạp làm gì.
Đương nhiên, sau khi thị trường ổn định, những nhân viên có khả năng sáng tạo và linh động sẽ hữu dụng hơn.
Sau khi chọn ra được trưởng phòng và phó phòng, công tác chuẩn bị ở Đại học Khoa học Kỹ thuật chính thức bắt đầu, Lai Tồn Khánh và Đinh Xảo Na phân công hợp tác, một người phụ trách online, một người phụ trách offline, ai cũng thể hiện ra toàn bộ sự nhiệt huyết.
Mặt khác, Giang Cần cũng sắp xếp cho Quách Tử Hàng một chức vị, để y làm trợ lý cho Đinh Xảo Na, phụ trách kết nối đường giao nhận hàng.
Công việc kết nối này có thể rèn luyện năng lực giao tiếp của con người, hơn nữa, điểm cuối của vòng tròn giao nhận là dì quản ký túc xá, Quách Tử Hàng chắc chắn có thể tỏa sáng với cương vị này.
- Hình như gần đây có một tiệm thỏ nướng ngon lắm.
Sau khi ra khỏi Đại học Khoa học Kỹ thuật, Tô Nại bỗng chỉ vào đường đi bộ đối diện nói một câu.
Cô là sinh viên năm ba, cũng có không ít bạn bè ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, trước kia cũng thường đến đây, còn nhớ rõ hương vị của cửa hàng bán thỏ nướng kia.
- Tàn nhẫn vậy ư?
Giang Cần nhíu mày, sắc mặt không tốt.
Tô Nại không nhịn nổi mà liếc hắn một cái, thầm nghĩ thì ra ông chủ còn có tấm lòng từ bi của Bồ Tát cơ đấy.
- Đi, sang xem xem, cứu được nửa con thì cứu nửa con, là thỏ thì là hay thỏ cay thơm cũng được, dù sao cũng là nửa cái mạng.
Giang Cần bị sự lương thiện của bản thân làm cảm động muốn chết, nước mắt không kìm được mà chảy ra từ trong miệng.
Làm một lập trình viên xuất sắc, Tô Nại bị lời nói mất logic này làm đơ não, cuối cùng mới hiểu ra được thì ra ông chủ muốn ăn nửa con thỏ.
Còn nửa cái mạng nữa, đã là nửa con, mẹ nó chứ vẫn là một sinh mạng cơ đấy à?
Nhưng mà không chờ Giang Cần quay xe, di động của hắn đã nhận được tin nhắn QQ đến từ Phùng Nam Thư.
Ban đầu hắn còn tưởng là bản thân nhìn nhầm nội dung tin nhắn, cau mày nhìn lại lần nữa mới phát hiện ra hắn nhìn không sai chữ nào, lại không nhịn được mà bấm mở ảnh đại diện ra xem lại, chắc chắn là Phùng Nam Thư, cuối cùng thì biểu cảm dần dần trở nên nghiêm trọng.
Bị hack tài khoản à?
Không, Phùng Nam Thư không chơi game, bạn bè cũng ít đến đáng thương, cũng không đăng nhập lung tung vào trang web gì, tỷ lệ bị hack tài khoản phải rất nhỏ mới đúng.
Tô Nại không nhịn được mà hỏi thăm:
- Ông chủ, sao chưa đi vậy? Thỏ còn đang chờ chúng ta đến cứu đấy!
- Tôi nghĩ kỹ rồi, tuy rằng thỏ nhỏ cũng rất đáng yêu, nhưng cứu được nửa này, không cứu được nửa kia, tôi chỉ có một bụng, thôi đừng cứu nửa nào cả, để cho nó được nguyên vẹn đi.
Giang Cần nói xong thì quay đầu xe, lái về phía Lâm Đại.
Em nhớ anh lắm.
Bất kể là khi gặp mặt hay lúc nói chuyện trên QQ, Phùng Nam Thư chưa từng nói ra bốn chữ này.
Hôm nay lại nhắn một câu như vậy, có chuyện gì xảy ra ư?
Giang Cần khá là lo lắng cho tình trạng của tiểu phú bà, vì thế suốt đường đi đều im lặng không nói gì, sau khi đến căn cứ gây dựng sự nghiệp, mấy người Tô Nại bị đuổi xuống xe, đầu óc còn mơ màng, thầm nghĩ thỏ nướng không cánh mà bay rồi ư? Ít nhiều gì cũng nên có nửa con chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận