Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 593: Tiểu phú bà đi hết tất cả các nước cờ rồi còn đâu (2)

Đây là lợi ích khi không cho Lộ Phi Vũ đi.
Nếu để y đi thì chắc y đã đập bàn khẳng định không mở rộng, ông chủ nhà chúng tôi bảo không mở rộng thì chắc chắn sẽ không mở rộng, tin tức này là thật đó, mọi người chạy nhanh về tắm rửa đi ngủ thôi!
Xem kìa, xem phóng viên thành thật trung thực đến thế nào kìa.
- Ông chủ, chúng ta nên trả lời bọn họ thế nào bây giờ?
- Thật ra thì đây cũng là một chuyện tốt mà, có cả xí nghiệp top đầu trong nước đến tìm chúng ta hợp tác đó, đây sẽ là nguồn tài phú có khả năng nhất của Multi-group trong tương lai.
Đổng Văn Hào xoa xoa cằm:
- Nhưng mà kế hoạch ban đầu của chúng ta là mở rộng Zhihu mà, hơn nữa không phải Multi-group càng khiêm tốn trong kỳ ngủ đông thì càng tốt à? Trên báo thì bảo chó cũng không làm, sau lưng lại âm thầm liên kết hợp tác với các xí nghiệp lớn khác, kiểu gì cũng khiến người ta chú ý thôi.
Giang Cần vỗ mạnh xuống bàn:
- Vẫn là câu nói đó, trước khi tự hỏi vấn đề gì thì phải nhìn thấu được bản chất của hiện tượng đã, các cậu suy nghĩ một chút đi, giờ bọn họ muốn cái gì?
- Muốn mượn gió bẻ măng, kiếm thật nhiều tiền.
- Đúng vậy, bọn họ sẽ không quan tâm ngọn gió đó là từ Multi-group hay là Zhihu đâu, nếu muốn mượn gió bẻ măng thì Zhihu cũng có thể làm được.
Ngụy Lan Lan đã hiểu được phần nào:
- Trước khi có Multi-group thì công năng ban đầu của Zhihu chỉ là một trang web quảng cáo thôi, thật ra, hiệu quả của nó cũng không tệ lắm, chẳng qua là không trực tiếp như Multi-group.
Giang Cần gật gật đầu:
- Không sai, nếu vừa không muốn mất đối tác làm ăn vừa không muốn bại lộ quá nhanh thì chúng ta nên cột hết bọn họ vào con thuyền mang tên Zhihu, cùng lắm thì mất một ít lợi ích cho bọn họ nhưng ít nhất là diện tích che phủ cũng đủ rộng, tốc độ cực nhanh.
- Nếu muốn đưa các doanh nghiệp cùng mở rộng với Multi-group, thì rất có thể sẽ cần một bản kế hoạch mở rộng hoàn toàn mới. - Đổng Văn Hào như đang suy tư gì đó.
- Tổ thị trường không có nghỉ đông và nghỉ hè, người làm công luôn luôn ở trên đường làm việc, cứ giao việc lập kế hoạch mới cho bọn họ đi, chiều nay Lan Lan đi nói chuyện với bọn họ nhé.
- Tôi cực kỳ lo cho tương lai làm việc sau tốt nghiệp của mình.
- Hử?
Ngụy Lan Lan cười hì hì nói:
- Tôi đùa thôi mà ông chủ.
- Được rồi tan họp đi, trễ thời gian về nhà của mọi người rồi, bao giờ đi du lịch tôi sẽ đền bù hai ngày nghỉ ngơi cho mọi người ha, hẹn gặp lại.
Nhìn bóng lưng dần mờ đi của ông chủ, ba người liếc nhau một cái, thầm nghĩ cái quỷ gì vậy, đi du lịch vốn là trong kỳ nghỉ mà, sao lại còn cho nghỉ hai ngày? Gần đây bận quá khiến ông chủ ngáo luôn rồi à.

Ba ngày sau, Giang Cần đều đi sớm về trễ, cực kỳ vui vẻ với sự bận rộn này.
Mùng một đầu tháng, hắn đưa Multi-group chi nhánh Vạn Chúng qua tổ chức một buổi team building, để bên đó làm quen và hiểu biết các nhân viên tổ marketing và tổ thị trường nhiều hơn.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng là quân tiên phong cho mấy vụ làm ăn vượt tỉnh đầu tiên mà, nhất định phải bày tỏ sự xem trọng đúng nơi đúng chỗ mới được.
Mùng hai đầu thán,. Hắn được mời tham gia một hội thảo triệu tập các doanh nghiệp do tòa thị chính Lâm Xuyên tổ chức, chủ đề của hội thảo là toàn phương diện về việc thăng cấp sản nghiệp của Lâm Xuyên.
Trong buổi hội thảo có rất nhiều ông lớn của Lâm Xuyên, tỏ ra vô cùng tò mò với Giang Cần, hẹn đi ăn cơm, hẹn đi rửa chân cùng nhau, phải nói là lý do nào cũng có.
Đừng nhìn độ phồn vinh của thị trường Lâm Xuyên không cao mà coi thường, mấy ông lớn toàn là người có tiền số một số hai, thành ra Giang Cần phải hạ mình hết mức có thể, ai hẹn cũng đi, rửa đi rửa lại sắp rửa tróc cả da chân luôn rồi.
- Giang tổng, đây là Tiền tổng, trong tay ông ấy… Có rất nhiều quặng, năm ngoái ông ấy còn đầu tư hai bộ truyền hình đó.
- Tôn tổng tới đây, để tôi giới thiệu cho ngài ông chủ của Multi-group, chính là vị Giang tổng này đây, đây cũng là hội viên trẻ tuổi nhất trong lịch sử thương hội chúng ta đấy.
- Chú em à đừng hát mấy bài tình ái sến rện đó nữa, mở “Mượn trời năm trăm” đi, để tôi triển lãm giọng hát cho Giang tổng nghe!
- Nhìn gót sắt tranh nhau, đạp phẳng vạn dặm non sông…
- Giang tổng, tôi từ tỉnh cách vách tới đây chỉ để gặp riêng ngài thôi đấy, tôi định mở một chuỗi cửa hàng tiện lợi ở Lâm Xuyên này, khoảng bảy tám cái, Hà tổng của trung tâm thương mại Vạn Chúng là bạn cũ của tôi, ông ấy bảo tôi mượn ngài ít lửa để châm điếu thuốc ấy mà.
Trong quán Karaoke tráng lệ huy hoàng, Giang Cần thân mặc âu phục chân đi giày da chỉnh tề bắt tay vòng vòng xung quanh, xưng anh em với đám thương nhân Lâm Xuyên đáng tuổi chú mình, không hề rơi vào thế yếu.
Rất nhiều người sẽ nghi ngờ, thầm nghĩ rằng rõ ràng cậu nhóc này còn chưa tới hai mươi tuổi mà sao lại có khí chất trưởng thành đến vậy, với việc này thì Giang Cần chỉ cười không nói mà thôi.
Có ai ngờ được dưới lớp da thắng cả Ngạn Tổ lẫn Quốc Vinh lại là một người đàn ông già nua đã trải qua cuộc sống tang thương trong bốn mươi năm rất nhiều lần đâu.
Hơn nữa hắn còn là ngôi sao học tập đầu tiên của Lâm Xuyên đó, nói ra có khi hù chết người cũng nên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận