Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 466: Thì ra vẫn nghèo !

Nó vươn ra vô số mạch máu, kết nối các thương gia xung quanh, cũng kết nối tất cả mọi người.
Bất cứ khi nào có một sinh viên chi tiêu trực tuyến, bất kể mua cái gì, thì đều sẽ có một phần của chất dinh dưỡng chảy vào quả cầu thịt thông qua các mạch máu kia.
Sinh viên ngày càng lười biếng, tiêu thụ trực tuyến ngày càng nhiều, từ đó quả cầu thịt sẽ ngày càng béo.
- Đầu tiên làm một diễn đàn có thể trở nên phổ biến trong số các sinh viên, sau đó thông qua cuộc thi hoa khôi trường để chế tạo một hồ lưu lượng truy cập khổng lồ, tiếp đó thông qua Multi-group để thu về tiền thực, cuối cùng đã trở thành một cỗ máy đào vàng khổng lồ, có thể ăn có thể ị.
Khóe miệng La Đại Vĩ co giật một chút:
- Ông chủ, có thể ăn có thể ị. Rất hình tượng!
Hà Ích Quân tê cả da đầu.
Ngay từ đầu, y tiếp xúc với Giang Cần chỉ là vì quảng cáo ở khu đô thị đại học, y chưa bao giờ nghĩ rằng sinh viên miệng đầy hoa ngôn này lại có thể làm ra một thứ như vậy.
Ngôi sao học tập của Đại học Lâm Xuyên, thật mẹ nó danh bất hư truyền!
- Được rồi quản lý La, cậu về trước đi.
- Được ông chủ.
La Đại Vĩ rời khỏi văn phòng, đi thang máy đến nhà kho tầng hầm, thấy công nhân đang chuẩn bị lô hàng buổi tối, toàn bộ cửa nhà kho đều khí thế ngất trời.
Trong đó có một người đàn ông đầu trọc, tên là Mã Lượng, biệt danh Tiểu Mã Ca.
Từ giữa trưa, y đã bắt đầu sắp xếp công nhân phân phối hàng, bận rộn cho đến bây giờ, đã mệt mỏi đầu đầy mồ hôi, sau đó ngồi vào góc uống hai ngụm nước.
Tiểu Mã Ca là công nhân cơ sở, không hiểu cái gì gọi là cải cách.
Thế giới của y chỉ có thể kiếm tiền để nuôi gia đình, ăn no không đói bụng.
Nhưng kể từ khi đi làm lại sau Tết, bộ phận vận chuyển hàng hóa đã chào đón một làn sóng sa thải lớn.
Những người phụ trách khu vực đồ nội thất và thiết bị gia dụng đã bị sa thải trước, sau đó là khu may mặc bị sa thải...
Khi đó y lo sợ chịu đựng được, bỏ ra một số tiền lớn để mua hai chai rượu, tìm quản đốc Trương để hỏi tin tức, sợ mình bị sa thải.
Quản đốc Trương nói với y, trung tâm mua sắm phải thay đổi mô hình kinh doanh, sau này không còn nuôi nhiều tài xế vận chuyển hàng hóa như vậy nữa, nhưng đồng thời bảo y yên tâm, nói y chắc chắn sẽ không bị sa thải.
Tại sao?
Quản đốc Trương nói là bởi vì y đang nhận công việc vận chuyển hàng hóa của Multi-group, cho nên may mắn bước vào khu vực an toàn.
Bởi vì Multi-group cần tài xế xe tải, vì vậy trung tâm mua sắm sẽ tiếp tục thuê y.
Tiểu Mã Ca lập tức nghĩ đến thằng nhóc sinh viên lừa mình hai cái biểu ngữ kia, vì vậy vội vàng về nhà, đánh đứa con trai sắp bỏ học một trận.
Không vì cái gì khác, bởi vì y cảm nhận được, mẹ nó kiến thức là sức mạnh!
Thứ bảy, phòng 208 của khu khởi nghiệp.
Giang Cần đến từ sáng sớm, lúc này đang đối chiếu sổ sách cùng Từ Ngọc phụ trách tài vụ, sau khi thanh toán xong tiền hàng cho tất cả các cửa hàng, họ mới nắm rõ được số tiền hiện có trong tay.
4 triệu lẻ 5 nghìn.
Thật sự là liều chết liều sống hơn nửa năm, cũng không bằng một tấm thẻ mà tiểu phú bà tiện tay vung ra.
Tuy nhiên đối với số tiền này, Giang Cần cảm thấy có thể chấp nhận được, xét cho cùng thì giai đoạn đầu đã đốt khá nhiều tiền cho việc quảng bá, có thể giữ lại số dư này đã rất khó khăn rồi.
Huống hồ Multi-group đã thành lập, chỉ xét riêng khu đô thị đại học, vốn đầu tư sẽ không cần tăng thêm nữa, nhưng lợi nhuận trong giai đoạn sau là vô tận.
Nhưng đối với Từ Ngọc, cô là một người bình thường, con số 4 triệu này quả thật quá đáng sợ.
Dù sao thì tất cả đều là sinh viên đang đi học, chỉ dựa vào trường học - một mẫu ba phần đất này, bận rộn nửa năm để làm ra thành quả 4 triệu, cảm giác này không khác gì cướp ngân hàng.
Là hơn 4 triệu đó, mà Multi-group bắt đầu kinh doanh chỉ mới vỏn vẹn năm tháng, trong đó còn phải trừ đi một tháng nghỉ đông.
- Tôi còn tưởng mình đủ giỏi rồi, hóa ra vẫn còn nghèo?
Từ Ngọc cạn lời.
Giang Cần ngôn từ đầy thất vọng:
- Giữ bí mật số tiền này, nếu cần phải công khai thì nói chúng ta chỉ kiếm được 450 ngàn.
- Giữ bí mật với tất cả mọi người sao?
- Đúng, tất cả mọi người.
Từ Ngọc lại một lần nữa thấu hiểu được sự khác biệt giữa ông chủ và người bình thường.
Bởi vì nếu là sinh viên khác, nhất định sẽ nhảy ra hét lớn một tiếng tôi kiếm được 4 triệu, sau đó giành được sự tán thưởng và ngưỡng mộ của toàn trường.
Nào giống như ông chủ, chưa kể khiêm tốn đến mức chìm vào bụi bặm, mà còn ngày nào cũng than nghèo.
Nhưng Giang Cần làm vậy là có lý do của mình, trước khi làn sóng biến đổi Internet hoàn toàn cuốn lên, rất ít nhà tư bản sẽ nhắm vào thị trường sinh viên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận