Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 304: Cùng đi tắm rửa (2)

Giang Cần về ký túc xá thay quần áo xong, sau đó đến dưới lầu ký túc xá nữ sinh của Học viện Tài chính đón Phùng Nam Thư, đi nhà tắm của Lâm Đại tắm rửa.
Đương nhiên, là loại nam nữ tách ra.
Tiểu phú bà xách túi đi theo Giang Cần đi vào phòng trước, ngoan ngoãn để hắn cởi áo khoác lông bên ngoài, lộ ra bị áo len phác hoạ theo đường cong lả lướt và cái cổ trắng như tuyết của mình, ánh mắt cô lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh lùng.
Nhà tắm của Lâm Đại cung cấp dép công cộng, nhưng không phải loại dùng một lần như ở khách sạn, cho nên đa số sinh viên đều không dùng đến.
Vào mùa hè, mọi người đến tắm rửa đều đi dép lê đến đây, nên không cần thay qua thay lại.
Nhưng gần đây thời tiết giá lạnh, cho nên mọi người vẫn quen cất dép lê vào trong túi mang đến đây.
- Giang Cần, giúp mình cởi giày đi.
- Ngồi xuống.
Phùng Nam Thư ngồi trên ghế, nhìn hắn cởi giày và tất vải cho mình, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn với những ngón chân xinh xẻo hồng hào.
Sau đó cô đổi dép lê, giẫm giẫm hai lần, ánh mắt linh động mà hoạt bát.
- Lát nữa tắm xong thì tập hợp ở chỗ đó, chưa sấy khô tóc thì đừng chạy ra bên ngoài.
Giang Cần chỉ vào nơi mọi người đang xếp hàng để đến sấy khô tóc và nghiêm túc nói một câu.
Tiểu phú bà có tiền án.
Lần trước cô ra khỏi phòng tắm không tìm thấy Giang Cần, hoảng đến nỗi ngay cả tóc còn chưa kịp sấy khô đã chạy ra bên ngoài, hắn phải gọi điện thoại mới tìm được người về, sau khi trở về cô còn đáng thương muốn chết, hỏi vì sao Giang Cần lại chạy lung tung.
- Cậu cũng không được chạy lung tung, đừng để đến lúc mình ra lại không tìm thấy cậu. - Phùng Nam Thư dặn dò hắn một câu.
Giang Cần ngẩng đầu nhìn cô:
- Nói bậy, mình chạy lung tung lúc nào?
- Lần trước cậu chạy lung tung, mình phải ra ngoài tìm rất lâu, cuối cùng nhận được một cuộc điện thoại thần bí mới tìm được cậu.
- Đó là cậu chạy mất, sau đó mình gọi điện thoại gọi cậu trở về, đừng có mà suốt ngày làm ác nhân cáo trạng trước.
Phùng Nam Thư bĩu đôi môi anh đào, sau đó ánh mắt vui vẻ đẩy hắn vào phòng tắm nam, lúc này mới lon ton đi vào phòng tắm nữ ở bên kia.
Phòng tắm ở Lâm Đại là một người một phòng, mang thẻ trường đi, cắm vào là nước sẽ chảy.
Giang Cần vào trong phòng cởi quần áo ra, cất áo khoác của cả hai vào trong ngăn tủ rồi khóa kỹ, sau đó tìm một căn phòng đơn không có người chui vào, tuỳ ý cho dòng nước xối xuống đầu, tâm trạng cũng dần dần buông lỏng.
Vì để Multi-group ra mắt, mức độ mệt mỏi của hắn ngày càng tăng nên tần suất tắm cũng tăng nhanh, cũng không phải có bệnh thích sạch sẽ, chủ yếu là nước nóng chảy qua da có thể xóa tan sự mệt mỏi trên toàn cơ thể và nó cũng có thể làm dịu các dây thần kinh căng thẳng của hắn.
Số lượng đăng kí trên Multi-group còn chưa đủ, đến bây giờ trung tâm thương mại Vạn Chúng vẫn chưa có đơn đặt hàng.
Hai điều này phải được giải quyết trong thị trường của Lâm Đại để tạo thành một sự kết hợp đầy đủ, để các kế hoạch mở rộng tiếp theo tại Đại học Khoa học Kỹ thuật có thể được thực hiện theo đúng kế hoạch.
Cho nên, Giang Cần đang rơi vào tình trạng dùng não quá độ, suy nghĩ quá nhiều.
Sau khi tắm rửa xong, Giang Cần thay quần áo rồi đi ra ngoài, đứng trước gương ngắm nghía mình một cái.
- Mẹ nó, mỗi lần tắm rửa xong đều cảm thấy mình còn đẹp trai hơn Ngô Ngạn Tổ.
Hắn mở ra điện thoại, chơi vài ván Snake và lẳng lặng chờ Phùng Nam Thư đi ra.
Sau một lúc lâu, tiểu phú bà từ phòng tắm đi ra tiền sảnh, mái tóc dài của cô hơi ẩm, đôi má ẩm ướt hồng nhạt, làn da trắng nõn trong suốt, làn da thủy linh trắng nõn, cô đẹp xuất trần thoát tục, nhưng ánh mắt lại lộ ra một loại ngây thơ đáng yêu.
- Giang Cần, mình tắm xong rồi.
- Lại đây, mình sấy tóc cho cậu.
Giang Cần cầm máy sấy tóc lên, luồn ngón tay vào ngọn tóc của cô rồi sấy từng lọn tóc ướt của cô cho đến khi gần khô.
Tiểu phú bà phồng má, đôi mắt ánh lên vui sướng, giống như một con mèo được vuốt ve thoải mái.
- Hình như trước kia biểu cảm của cậu không phong phú như vậy nhỉ?
Giang Cần nhìn cô trong gương và cảm thấy tò mò về vẻ ngoài dễ thương đột ngột của cô.
- Bởi vì trước đây một biểu cảm là đủ.
Phùng Nam Thư nhận chiếc lược hắn đưa rồi chải qua mấy lượt.
Giang Cần vừa ra khỏi nhà tắm thì nhận được điện thoại của Tào Quảng Vũ.
- Lão Giang, cơm đã chuẩn bị xong, mau tới trang bức!
Giang Cần vẫn cảm thấy có chút không yên lòng, liên tục xác nhận y đã nói rõ với Đinh Tuyết hay chưa, nếu là còn gọi ca ca thì hắn sẽ không dẫn tiểu phú bà đi qua đó.
Học tốt cả một đời, học cái xấu chỉ chốc lát, huống chi là thiếu nữ học thần như Phùng Nam Thư.
Mà cô lại dùng tất cả những mánh khoé mình học được lên trên người mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận