Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1153: Dùng đồ công cho việc tư (2)

Giang Cần dự định vài ngày nữa sẽ mua thêm vài thứ để trang trí, trồng thêm ít hoa cỏ gì đó, chắc chắn sẽ còn thú vị hơn.
Có điều, chuyện này phải tránh mắt giáo sư Nghiêm, ông ấy vốn đã không ủng hộ việc dùng đồ công cho việc tư, nếu thấy hắn biến căn phòng khởi nghiệp này thành căn hộ nhỏ, chắc mồm ông ấy lệch đi không chừng.
Đúng lúc đó, cửa phòng bỗng bị đẩy mở.
Tào Quảng Vũ, Đinh Tuyết, Nhâm Tự Cường, Vương Lâm Lâm bước vào, tay xách một đống đồ ăn thức uống, rồi bắt đầu quan sát quanh phòng 207.
Mùa hè ở Lâm Xuyên quá oi bức, nhất là những ngày gần đây, trong kí túc xá còn không chịu nổi, huống hồ là ngoài trời, nên họ phải khen Giang Cần giống Ngô Ngạn Tổ cả đêm, mới đổi lấy tư cách vào phòng 207 hóng mát.
Khu khởi nghiệp cách xa kí túc xá, gần như ở vị trí đối diện, nên họ không thường xuyên đến đây, chỉ có Tào Quảng Vũ và Chu Siêu từng đến phòng 208 dọn dẹp vệ sinh vài lần.
Lúc này thấy chỗ này có ti vi, có bàn trà, có sofa, thậm chí còn có điều hòa, lập tức trầm trồ khen ngợi.
Ai mà không muốn có một căn hộ dành cho cặp đôi ngay trong trường học chứ, đó đúng là giấc mơ của mọi sinh viên, nhất là những ai đang yêu.
"Giang ca có một nơi bí mật như thế này mà còn về kí túc xá ở sao?"
Nhâm Tự Cường rất ngạc nhiên, thậm chí còn không thể hiểu nổi.
Nếu nói là vì không có giường, thì điều đó không hợp lý, vì Giang ca sở hữu vài trăm triệu, không nói đến giường, ngay cả máy bay pháo binh cũng có thể mua được.
Giang Cần vỗ vỗ đùi: "Còn không phải vì tôi là người trọng tình cảm, không nỡ bỏ rơi anh em à."
"Cái cậu không nỡ bỏ rơi chính là không muốn từ bỏ việc trêu chọc tôi!" Tào Quảng Vũ phát hiện ra sự thật.
Y vẫn nhớ tới giờ, Giang Cần nói rằng niềm vui khi mình đi học đại học chính là trêu chọc y, đậu má, đấy có phải là lời nói của con người không chứ!
"Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, mua được gì thì lấy ra đi, tôi đói chết mất."
"Mua một ít đồ ăn, còn có bia lạnh nữa."
Nhâm Tự Cường đặt đồ xuống, mở toàn bộ túi nhựa ra, có món vặt, có món vịt, còn có ba món nóng được Thực Vi Thiên chế biến tại chỗ, và một gói lạc.
Giang Cần bốc một hạt lạc, dùng ngón tay tách vỏ rồi đưa cho tiểu phú bà, ai ngờ tiểu phú bà đang nhìn chằm chằm vào bàn chân mình, dùng vẻ mặt đáng yêu lắc đầu.
Còn có người ghét bản thân mình nữa à?
Giang Cần ném hạt lạc vào miệng mình, rồi từ dưới bàn trà lấy ra một gói cốc giấy dùng một lần, mở ra bày lên bàn, rót vào đó sinh tố lúa mạch mát lạnh.
"Giang ca, trụ sở chính của các cậu đã chuyển vào khu vực trung tâm rồi, lớp học này không cần trả lại sao?"
"Đùa à, đồ đến tay tôi, ngay cả Ultraman cũng đừng mơ lấy lại, trừ khi đổi lấy cái lớn hơn, còn phải cảm ơn tôi nữa đấy."
Đinh Tuyết đang nói thầm với tiểu phú bà, nghe thấy liền không nhịn được quay đầu: "Giang tổng, hóa ra cậu làm ăn lớn như vậy à?"
Giang Cần gật đầu: "Kinh doanh chính là thế, giản dị không màu mè. À, Siêu Tử đâu?"
"Siêu Tử bảo đi nộp đơn đăng ký cho cuộc thi chạy ngắn ở câu lạc bộ, sẽ qua ngay."
Lời vừa dứt, cửa phòng 207 đã được đẩy ra, Siêu Tử bước vào: "Xin lỗi, tôi đến muộn!"
Giang Cần dịch chỗ về phía tiểu phú bà, nhường chỗ cho y, bảy người tụ họp, bắt đầu ăn uống nói chuyện, cuối cùng cùng nhau nằm lăn ra trên thảm, bật điều hòa mát lạnh, xem "Ba nàng thiên kim nhà họ Hạ", cảm giác như lạc vào thiên đường.
Trong khoảng thời gian đó, Siêu Tử lần này đến lần khác rút điện thoại ra, lạch cạch gõ phím, cũng thu hút sự chú ý của Giang Cần và những người khác.
"Siêu ca, cậu đang nhắn tin với ai thế, sao biểu cảm của cậu lại mờ ám thế?"
"Một cô em khóa dưới."
"Là cái kiểu một lần chủ động đổi lấy cả đời rụt rè ấy à?"
Chu Siêu giật mình một chút: "Không phải em ấy, cô em này là chủ động thêm bạn tôi, nói là thường xuyên thấy tôi ở phòng tập thể dục chơi bóng rổ, rồi xin số QQ từ đồng đội của tôi."
Vương Lâm Lâm tựa vào Nhâm Tự Cường, nhìn mãi rồi mới mở lời: "Lần trước tôi giới thiệu cho cậu cô bạn ấy mà cậu không thích à?"
"Ừ, cũng không phải là không thích, nhưng cô ấy cứ tắm suốt ngày."
"Tắm thì tốt chứ sao, chứng tỏ là người ta sạch sẽ, lẽ nào cậu thích người không tắm?"
"Cũng không phải, nhưng cô ấy tắm xong là không trả lời tin nhắn của tôi nữa."
Chu Siêu nói xong lại tiếp tục lạch cạch gõ phím: "Vẫn là cô em này tốt, chủ đề gì chúng tôi cũng có thể nói chuyện được, tôi cảm thấy mình sắp có đối tượng rồi, khi đó tụ họp, tôi sẽ không còn là 'chó độc thân' nữa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận