Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 218: Trên bàn rượu chỉ toàn chuyện xưa (1)

Mười phút sau, chiếc xe chạy đến một nhà hàng gần đó, trên cửa kiểu Trung Quốc treo hai chiếc đèn lồng đỏ rực, cửa kính phản chiếu hình ảnh của khách hàng đi lại.
Ba người đi vào phòng bao, gọi một bàn thức ăn, mở hai chai rượu.
Từ lúc hắn quảng bá diễn đàn ở Lâm Đại cho tới bây giờ, hắn chưa từng mời lãnh đạo ăn cơm. Đó là bởi vì giáo sư Nghiêm phụ trách cơ sở khởi nghiệp rất ghét loại văn hóa bàn rượu này. Theo lời của ông, đàn ông có rượu ngon hay không đều không ảnh hưởng đến toàn cục. Hô bằng gọi hữu cũng là hợp tình hợp lý, nhưng lấy danh nghĩa uống rượu để tạo mối quan hệ, phô bày thân phận, xoát cảm giác tồn tại, tất cả đều thuần túy là bại não.
Nhưng đây là xã hội nhân tình, sẽ không vì người nào đó tốt xấu mà thay đổi. Huống hồ người như giáo sư Nghiêm mới là số ít. Cho nên hắn cần phải mời Trương Minh An và Hồ Mậu Lâm ăn bữa cơm.
Trương Minh An là loại người không nói nhiều, hình như học sinh được dạy bởi giáo sư Nghiêm đều có tính cách trầm ổn.
Hồ Mậu Lâm với tư cách là chủ nhiệm đoàn ủy, cho nên khá là kiêu ngạo. Theo lý mà nói, hẳn là y cũng không nói nhiều, nhưng lần ăn cơm này lại rất nhiều lời.
Y nói với Giang Cần, thúc đẩy khởi nghiệp là chuyện của một mình hắn, nhưng nếu triển khai với danh nghĩa vừa học vừa làm thì sẽ không còn là chuyện của một người.
Bất kể là Lâm Đại hay là Đại học Khoa học Kỹ thuật, hàng năm đều có rất nhiều sinh viên nghèo nhập học. Mặc dù tồn tại học bổng, nhưng thực tế là như muối bỏ biển. Có sinh viên vì đi học mà trong kỳ nghỉ hè đã liều mạng làm công, có người thậm chí không chỉ những phải trù tính học phí của mình mà còn phải trợ cấp gia đình.
Hồ Mậu Lâm không đề cập đến việc cần Giang Cần tuyển bao nhiêu sinh viên nghèo, nhưng dặn dò rất trịnh trọng, đừng nợ lương, đừng sa thải vô cớ.
Chủ nhiệm Hồ nói rất thành khẩn, Giang Cần cũng gật đầu rất nhanh. Hắn không thể nợ lương, tiền lương của sinh viên nghèo lại càng không thể.
Hơn một giờ sau, chủ nhiệm Hồ đứng dậy rời khỏi nhà hàng, Giang Cần đưa y ra ngoài, cũng làm như không có việc gì đưa tới một túi trà sữa Hỉ Điềm.
- Chủ nhiệm, đây là trà sữa mới ra trong tiệm, hương vị Trung Hoa.
- Hương vị mới? Được lắm, con gái tôi thích uống trà sữa.
Chủ nhiệm Hồ cũng không khách khí, xách túi trà sữa ngồi vào xe taxi, lúc đi còn thân thiết khoát tay.
Sau đó, Giang Cần và Trương Minh An về lại nhà hàng, tiếp tục ăn uống. Đến khi gần kết thúc, Trương Minh An vẫn luôn trầm mặc lại mở miệng.
- Kỳ thật những lời của chủ nhiệm Hồ không phải là vì gây áp lực cho cậu, mà là vì anh ta đã từng dọn dẹp cục diện rối rắm một lần, trong lòng có bóng ma.
Giang Cần không ngạc nhiên chút nào:
- Tôi biết, cục diện rối rắm của Diệp Tử Khanh.
- Thầy Nghiêm đã nói cho cậu biết? - Trương Minh An hơi bất ngờ.
Giang Cần lắc đầu:
- Là tôi tự nghe được. Tuy rằng lượng tin tức không nhiều nhưng năng lực não bổ của tôi lại rất mạnh. Nghe nói năm đó Diệp Tử Khanh tự ý chấm dứt hạng mục, dẫn tới nợ rất nhiều tiền lương của sinh viên đại học bán thời gian. Chuyện này rất nổi, khiến cho trường học không thể không chùi đít cho cô.
Trương Minh An mấp máy miệng:
- Kỳ thật cũng không thể trách Diệp sư muội, em ấy căn bản không biết từ khi nào mà trang web của mình lại có nhiều sinh viên làm thêm như vậy, hơn nữa em ấy còn không biết ai cả, cho nên mới không trả tiền.
- Ừm, chuyện này tôi hiểu. Kích thước lớn thường xuất hiện sâu mọt, điều này không có gì đáng trách.
- Cậu biết chuyện này là tốt rồi. Nhất là hạng mục của cậu lấy danh nghĩa vừa học vừa làm, nếu xảy ra sai lầm thật thì sẽ nghiêm trọng hơn Diệp Tử Khanh nhiều. Cho nên ở phương diện này, cậu càng phải đặc biệt chú ý.
Vẻ mặt Giang Cần nghiêm túc:
- Chủ nhiệm, không giấu gì anh. Kỳ thật tôi là con nhà nghèo.
- Cậu cất chìa khóa xe Audi vào túi rồi hãy nói! - Trương Minh An vẻ mặt không nói nổi.
- Audi là tôi tự kiếm tiền mua, nhưng không thay đổi được sự thật tôi nghèo khổ cùng với sự nhiệt tình và quyết tâm vừa học vừa làm của tôi!
- Ở đây không có người ngoài, đừng cao điệu như vậy.
- Ngọc Hoàng đại đế đến tôi cũng nói như vậy.
Trương Minh An bất đắc dĩ liếc hắn một cái:
- Chỉ cần cậu đừng nói bỏ là bỏ giống như Diệp Tử Khanh là được. Bất quá cậu làm diễn đàn, còn em ấy làm mạng lưới mua theo nhóm, có lẽ cậu sẽ không đi đến bước đó. Chỉ là hiện tại, có lẽ cậu sẽ gặp khó trong việc kiếm tiền, đằng sau đã có kế hoạch gì chưa?
- Bước tiếp theo, tôi định làm web mua nhóm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận