Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 410: Con dâu em là do em định đoạt (2)

Tới khuya, chú Cung lái xe tới đón Phùng Nam Thư, thấy y đứng cạnh cái ao gần tiểu khu vẫy vẫy tay với bọn họ nên Giang Cần đưa tiểu phú bà đi xuống tầng ngay.
Dù bà có lưu luyến thế nào thì cũng đâu thể giữ con gái nhà người ta qua đêm ở nhà mình được.
Lúc này, Viên Hữu Cầm vẫn còn đứng trên ban công nhìn Phùng Nam Thư chui vào xe, lòng cảm thấy vắng vẻ, nếu con dâu có thể ở lại trong nhà thì tốt rồi, sáng hôm sau còn có thể khoe với bạn bè người thân khi bọn họ tới thăm nữa.
- Chúng tôi đi trước nha Giang thiếu gia.
- Chú Cung cho cháu xin vài phút đã, cháu có chuyện này muốn nói với chú.
Giang Cần gọi chú Cung lại.
Chú Cung quay đầu lại:
- Làm sao vậy?
- Cháu rất tò mò không hiểu vì sao lại không có ai về ăn tết với Phùng Nam Thư.
- Thật ra bên nhà đó muốn đại tiểu thư qua đó ăn tết cùng gia đình, nhưng đại tiểu thư lại không chịu, năm nay đã là năm thứ tư con bé ăn tết một mình rồi.
Giang Cần nhớ tới tờ đơn thông tin kia:
- Cháu từng đọc được thông tin trên đơn đăng ký của tiểu phú bà, cậu ấy không có mẹ thật ạ?
Chú Cung mím môi một cái rồi gật đầu:
- Đúng vậy Giang thiếu gia.
- Giờ cậu ấy có mẹ kế?
- Đúng vậy Giang thiếu gia.
- Giờ người muốn cậu ấy đi tới nơi khác ăn tết là bố và mẹ kế của cậu ấy ạ?
- Đúng vậy Giang thiếu gia.
- Mẹ kế của Phùng Nam Thư là một người phụ nữ rất lợi hại ạ?
Chú Cung sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu không nói gì.
Thật ra Giang Cần cũng biết chú Cung khó có thể trả lời vấn đề này, bởi vì y là một tài xế, y không thể tùy tiện dùng ý kiến chủ quan của mình để đánh giá chuyện nhà và người nhà của ông chủ.
Nhưng thật ra sự yên lặng này cũng là một kiểu trả lời, những thứ khác không cần phải hỏi nhiều nữa.
- Bao giờ chú sẽ đi về đó?
- Sáng mai đi, chú đi cùng bí thư Lương, Giang thiếu gia không cần lo cho chú.
Giang Cần nhìn Phùng Nam Thư qua kính xe thì thấy cô cũng đang ghé vào cửa sổ xe để nhìn hắn:
- Chú Cung, tiểu phú bà… Có tự nguyện đi chúc tết không?
Chú Cung nghe xong thì gật đầu:
- Đại tiểu thư không chỉ là đi chúc tết các cụ mà còn có ông bà, chú thím, đặc biệt là thím của đại tiểu thư rất rất nhớ cô ấy, lúc mới vào tháng Chạp đã nháo nhào lên đòi gặp tiểu thư rồi.
- Vậy thì tốt rồi, cháu không còn câu hỏi nào nữa.
“Giang thiếu gia thật sự không chịu nổi khi đại tiểu thư nhà chúng ta có thể phải chịu chút xíu bất công nào nha.”
Chú Cung vui vẻ nhắc đi nhắc lại một câu trong lòng rồi lái xe tiến vào màn đêm vô tận.
Nhưng đúng lúc này, một đống tiếng pháo nổ bùm bùm vang lên chấn động đến mức cả năm ngũ giác đều trở nên tê dại.
Giang Cần xem điện thoại thì thấy giờ đã là rạng sáng 12 giờ, thông báo cấm nổ pháo hoa pháo nổ kia đúng là chỉ có hiệu lực trước nửa đêm, chứ sau nửa đêm thì chính quyền cũng bó tay, không quản nổi.
Sáng sớm hôm sau, tuyết đã ngừng rơi, để lại mặt đất trắng tinh tươm cho Tế Châu.
Bắt đầu từ 7 giờ sáng, sau khi ăn sáng xong, nhà họ Giang liên tục đón chào những vị khách tới chúc tết, trong phòng mênh mông toàn người là người, trông vô cùng náo nhiệt.
Gia viên Hồng Vinh là một khu dân cư cũ, tuy cơ sở hạ tầng không quá tốt nhưng tốt ở chỗ là bạn bè người thân đều ở gần nhau, năm mới đi chúc tết nhau rất tiện.
Năm nay Viên Hữu Cầm vui hơn bình thường, khi nghe người khác nói con dâu nhà mình thế nào, cháu đích tôn thế nào thế nào, bà cũng không có bất cứ cảm giác khó chịu nào hết, thi thoảng bà còn tham gia vào câu chuyện , nêu ra quan điểm của mình.
Phải biết là từ khi chị Lý có cháu đích tôn rồi mang đi khoe hết người này đến người kia, Viên Hữu Cầm đã luôn tránh đề này như tránh rắn rết vậy, thế mà hôm nay bà lại có cảm giác muốn tham gia vô cùng mãnh liệt.
- Tôi cảm thấy con dâu nhất định phải ngoan.
- Tôi cảm thấy con dâu nhất định phải cao.
- Tôi cảm thấy con dâu nhất định phải trắng.
Vài bạn bè người thân có mối quan hệ không quá tốt với con dâu đều cười bảo: Hữu Cầm biết mơ thật đấy, chắc chắn là đêm qua uống nhiều rượu quá nên đến giờ vẫn chưa tỉnh rượu đây mà.
- Gần đây Giang Cần học hành thế nào rồi? Ra ngoài học đại học không nghịch ngợm gây sự chứ.
- Mẹ, mẹ, cúp của con đâu rồi, mẹ mau mang ra đây cho cô chú con mở mang tầm mắt, nhìn xem thế nào là Ngôi sao học tập chân chính!
Giang Cần vừa uống trà vừa nghiêng người gào vào trong phòng, khỏi cần nói cũng biết kiêu ngạo đến mức nào.
Họ hàng trong phòng vây quanh cái cúp thành một vòng lớn, cả đám đều giơ ngón tay cái lên, khen ngợi cái danh hiệu Ngôi sao học tập này.
- Còn có cả báo nữa, mẹ ơi, mẹ mau mang Báo Thanh niên Lâm Xuyên ra đây cho con!
Bạn cần đăng nhập để bình luận