Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 747: Tào Quảng Vũ đúng là phú nhị đại (2)

Hàng Châu là một thành phố tràn ngập sức hút lịch sử và hơi thở hiện đại, trước năm Thiên Hi thì thành phố này vẫn chủ yếu phát triển về mảng du lịch, dù sao thì trên có thiên đường dưới có Tô Hàng thì tội gì không tận dụng chứ.
Theo cuộc tẩy rửa nhanh chóng của thời đại Internet thì nó cũng đã dần trở thành một thành phố vô cùng có triển vọng trong tương lai, sau này sẽ có rất nhiều ngọn gió đi đầu được phất lên từ nơi này.
Nói tiếp, dù là kiếp trước hay kiếp này thì đây vẫn là lần đầu tiên ông chủ Giang đặt chân tới Hàng Châu, không phải vì Hàng Châu không hấp dẫn mà thật sự là hồi ấy hắn vẫn còn là nô lệ tư bản, nô lệ đồng tiền, cho nên không thể trích ra quá nhiều thời gian đi du lịch.
Sau khi đến trạm, Giang Cần lại đi cùng Tôn Chí và Đặng Viện ra ngoài, bỗng bọn họ phát hiện một người đàn ông khí chất đeo kính râm, mặc âu phục tay cắm túi quần đứng trong mưa trông cực kỳ ngầu lòi.
- Lão Tào đừng tạo dáng nữa, qua bê hành lý giúp đi!
Tào Quảng Vũ tháo kính râm xuống:
- Tôi đã đứng một tiếng rồi đấy, sao giờ cậu mới tới? Với cả sao lại không mặc âu phục gì thế này?
Giang Cần cảm thấy thằng nhóc này càng ngày càng kỳ lạ:
- Chúng tôi mới là người đi bàn chuyện làm ăn đấy, mẹ nó cậu đóng gói bản thân thành như này làm mẹ gì vậy?
- Trong đầu tôi vẫn luôn có một hình ảnh là tôi xuất hiện với âu phục giày da tiếp đón một đoàn tinh anh trong giới thương nghiệp, sau đó bắt tay nhau, kết quả lão Giang lại quê một cục như thế này đây, cậu tự nhìn lại mình đi, sao một ông chủ lớn như cậu lại có thể ăn mặc thành cái dạng này vậy?
Giang Cần cúi đầu nhìn bộ đồ mình đang mặc một cái, áo hoodie liền mũ màu đen phối với quần jean, đúng là không giống tinh anh giới thương nghiệp thật nhưng mẹ nó, hắn làm gì lôi thôi đến mức bị ghét bỏ thế này.
- Được rồi nói nhảm ít thôi, sắp xếp được những gì nhiều rồi?
- Mẹ tôi nghe bảo cậu muốn tới nên đã cho người nấu cơm sẵn rồi, cậu về nhà tôi ăn một bữa trước đi đã, sau đó… Cậu có muốn lên mạng không?
Giang Cần vui vẻ:
- Mẹ nó tôi đi ngàn dặm xa xôi đến đây để ở tiệm net à?
Tào Quảng Vũ mím môi:
- Thôi cơm nước xong xuôi đã rồi tính sau, dù sao thì Hàng Châu thiếu gì chỗ chơi chứ, đến lúc đó tôi đưa cậu đi dạo vài vòng là được rồi.
Tôn Chí với Đặng Viện cũng biết đây là bạn cùng phòng của ông chủ, không liên quan gì đến hội đàm thương nghiệp hết, cho nên bọn họ định rời đi về khách sạn sắp xếp đồ vật trước, nhưng lão Tào lại không để cho bọn họ đi, nói thế nào cũng phải lôi cả ba về ăn cơm.
Khi ba người tới bãi đỗ xe bỗng một chiếc Lincoln màu đen bản dài mở cửa ra trước mặt bọn họ, tài xế đeo găng tay bước ra nhận lấy vali trong tay Giang Cần.
Trong quá trình này, Tào Quảng Vũ vẫn luôn quan sát biểu cảm của Giang Cần nhưng lại phát hiện hắn bình thản như chẳng có việc gì xảy ra vậy.
- Lão Giang, sao cậu không kinh ngạc tí nào vậy? Tôi là phú nhị đại thật đó!
- Tôi có nghi ngờ cậu bao giờ đâu. - Giang Cần bình tĩnh mở miệng.
Nói thật, tuy con người Tào Quảng Vũ có vẻ khá khoe khoang nhưng chi phí ăn mặc của y trong cả ký túc xá vẫn luôn tốt nhất, tuy phí sinh hoạt của y không cao nhưng mà muốn mua cái gì thì chỉ cần một cú điện thoại thôi là y có thể nhận được trong vòng ba ngày rồi.
Người như vậy thường có tài sản rất lớn.
Hơn nữa nhìn vào mấy cái nhãn dán khoe khoang của y kìa, cái gì mà Patek Philippe, cái gì mà Romanee-Conti, trong thời đại internet không quá phát triển này nhiều sinh viên còn không biết mấy nhãn hiệu đó là nhãn hiệu gì ấy chứ, có thể thấy đẳng cấp của những thứ mà Tào Quảng Vũ tiếp xúc hàng ngày đã không hề thấp.
Càng quan trọng là mỗi lần đòi y mời cơm tuy lần nào y cũng lải nhãi mắng mỏ mãi nhưng mà mắng xong lại dám mời đi ăn cơm thật, thói quen tiêu dùng này cũng có thể nói lên rất nhiều vấn đề.
Tào Quảng Vũ buồn bực:
- Sao cậu có thể như vậy chứ? Dọc đường đi tôi thiết kế ra hai màn thỏa mãn bản thân mà chẳng có cái nào thành công cả, mẹ nó quá đáng thật đấy!
Giang Cần chui vào xe:
- Mau đi thôi, tôi đói lả hết cả rồi đây này, cậu là người thiết kế điểm thỏa mãn à? Cứ nói với tôi trên đường đi tới nhà cậu đi để tôi chuẩn bị tâm lý cho kỹ.
- Nhà của tôi là một biệt thự đơn lập, lát nữa cậu nhất định phải trợn tròn mắt há hốc mồm chửi bậy đấy.
- Rồi nhớ rồi, còn gì nữa không?
- Tôi còn cho giúp việc nhà tôi đứng ở cửa, vừa thấy tôi đến là đồng thanh hô hoan nghênh thiếu gia về nhà, đến lúc đó cậu nhất định phải lộ ra biểu cảm như lần đầu tiên bà ngoại Lưu bước vào Đại Quan Viên đấy.
- Con mẹ nó, cậu là diễn viên à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận