Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 276: Thằng nhóc này cũng lãng mạn phết (1)

Giang Cần không muốn nhiều lời với Tào Quảng Vũ nữa, chỉ giơ tay kéo y đi tới cửa sau, sau đó lợi dụng lúc giáo viên quay lên viết bảng thì lẻn vào phòng học.
Đầu tháng mười hai, máy sưởi trong trường học đã hoạt động, cả tòa nhà tràn ngập trong nhiệt độ ấm áp dễ chịu, khiến cơ thể co rúm lại vì lạnh thả lỏng ra ngay khi bước vào.
Phùng Nam Thư phát hiện người cứ luôn hiện hữu trong đầu mình đang đi dọc hành lang tới đây, nên đã ngoan ngoãn khoác cái áo khoác của mình lên ghế bên cạnh, để riêng ra một ghế trống chờ hắn tới.
Hôm nay cô mặc một cái áo lông đen cao cổ, đường cắt may tinh xảo thích hợp để lộ ra đường cong lả lướt của cơ thể, phối hợp với da thịt trắng như tuyết quả thực vừa thanh thuần vừa linh động, nhưng mà vì nhiệt độ trong nhà khá cao nên mặt cô lại hơi đỏ lên, có vẻ mềm mại quyến rũ hơn ngày thường khá nhiều.
Giang Cần ngồi xuống cạnh cô mới phát hiện người thì tới rồi đó, nhưng sách vở thì đâu không thấy.
Nhưng mà không sao cả, có cầm trong tay thì cũng có xem đâu.
Đây là sự khác biệt giữa đại học và cấp ba.
Mục từ vựng phía sau sách giáo khoa Tiếng Anh hồi cấp ba của Giang Cần bị giở nát đến mức không thể nát hơn nữa, cuối cùng chỉ có thể dùng băng dính dán lại dùng tiếp, lòng chăm học của hắn có trời đất chứng giám.
Nhưng mấy quyển giáo trình đại học của hắn đều còn mới tinh, thậm chí có mấy quyển giáo trình không phải chuyên ngành còn không có nổi một nếp gấp.
- Nghe bảo cậu đáp trả bọn họ giúp mình hả?
Phùng Nam Thư ngơ ngác nằm lên bàn nhìn hắn, nghe hắn nói thế mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên:
- Mình bắt chước giống chứ.
Giang Cần không kìm được nụ cười, thầm nói cô gái ngốc nghếch này đúng là vẫn nghĩ mình bắt chước giống nên mới lừa dối qua cửa được, chứ có nghĩ là bọn Chu Phượng mắt nhắm mắt mở bỏ qua đâu.
- Dạo này càng ngày càng lạnh rồi, máy sưởi trong ký túc xá các cậu có đủ ấm không?
- Đủ ấm, Văn Tuệ phơi tất một đêm thôi đã khô rồi.
Giang Cần không kìm được mà liếc Cao Văn Tuệ một cái:
- Tiểu Cao, cậu có nhiều chiêu thú vị phết nhỉ.
Cao Văn Tuệ đang uống nước suýt thì bị sặc, mặt đỏ ngay:
- Không phải ký túc xá nam các cậu cũng thế à? Với cả có phải mỗi tôi đâu, thỉnh thoảng Phùng Nam Thư cũng làm còn gì.
- Mình học theo cậu! - Phùng Nam Thư quay lại nhìn ả.
- Tiểu phú bà thì không sao, tất cô ấy thơm.
Cao Văn Tuệ nắm tay thành đấm, thầm nói thôi, tuy chi tiết này nghe hơi biến thái nhưng mà cảm nhận kỹ một chút thì hình như cũng khá ổn đó chứ.
Giang Cần tựa lưng vào ghế và đảo qua bảng đen, vốn định ít nhất cũng phải nhớ thêm được vài từ mới để chuyến đi này không lãng phí, nhưng hắn bỗng phát hiện hình như zombie đã ăn mất não hắn rồi, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu làm việc riêng.
Hắn chán nản giở sách giáo khoa của Phùng Nam Thư ra, kết quả phát hiện hình như tờ nào trong quyển sách ấy cũng xuất hiện tên hắn.
Chữ viết của tiểu phú bà nhã nhặn tinh xảo, xinh đẹp như người viết ra nó.
Vài tờ chỉ có một hai cái tên, vài tờ lại có tận bảy tám cái.
Có thể số lượng từ tương ứng với mỗi lần Phùng Nam Thư ngẩn ra, ngây ngẩn càng nhiều thì viết càng nhiều.
Nhưng may mà sau cái mấy tên cô không vẽ thêm hình trái tim gì đó.
- Phải giữ gìn sách giáo khoa sạch sẽ, đừng vẽ lung tung viết linh tinh.
Giang Cần trả sách Tiếng Anh lại rồi nói một câu với tiểu phú bà, mắt lại nhìn xung quanh.
Rất ít có trường hợp năm ba và năm tư ngồi lẫn với nhau, cơ bản là mỗi ký túc xá đều có một nhóm riêng, mỗi nhóm còn có nhiều nhóm nhỏ phức tạp nữa, Giang Cần vừa ngẩng lên đã thấy Phan Tú, bên cạnh Phan Tú là Tống Tình Tình và Tưởng Điềm.
Thấy cảnh này, Giang Cần không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên thấy Nhâm Tự Cường ngồi đằng trước, cạnh Chu Siêu.
Thật sự có trường hợp tự giác ngộ thế này sao?
- Giang ca, cậu nhìn tôi làm gì. - Nhâm Tự Cường hoang mang.
Giang Cần gác tay lên mặt bàn đằng sau:
- Cậu với Phan Tú thế nào rồi? Tôi đang chán lắm đây, kể tôi nghe xíu đi.
Nhâm Tự Cường không bực mà còn bình thản trả lời:
- Tôi không để tâm tới cô ấy cả tuần rồi, tự dưng thấy cũng chỉ như vậy thôi mà. Mấy ngày đầu khó khăn chứ sau đấy quen rồi còn thấy nhẹ nhàng tự do hơn, chẳng những chất lượng giấc ngủ tốt hơn mà tiền nong cũng rủng rỉnh, thi thoảng còn cảm thấy cô đơn cũng rất thoải mái, như là vứt được một cái tay nải siêu nặng ấy.
- Lão Tào có giới thiệu bạn gái cho cậu chưa?
Tào Quảng Vũ nghe tới tên mình liền ngó qua:
- Còn chưa có thời gian, tuần sau tôi định mời các chị em trong phòng ký túc xá đó cùng đi chơi một chuyến, tới lúc đó mấy cậu có thể đi cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận