Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 221: Tiểu phú bà hồn đâu rồi? (2)

Tào Quảng Vũ trầm mặc một lúc lâu, đưa tay thả cổ áo của mình xuống. Trên cổ y có mấy đốm màu đỏ lớn nhỏ giống nhau, phân bố đều ở bên trái.
Những lốm đốm này đều có cùng đặc điểm, hai đầu hẹp ở giữa rộng. Nếu cần hình tượng để miêu tả, thì chúng khá giống dấu môi.
Giang Cần nín thở:
- Cậu đã có đối tượng?
- Ừ…
- Tào Quảng Vũ lộ ra vẻ ngượng ngùng của chàng trai thanh thuần.
- Ôi vãi, tôi không về ký túc xá mới có mấy ngày thôi, mẹ nó cậu đã ngồi tên lửa rồi, tiến triển nhanh như vậy?
- Bình thường. Chuyện tình cảm, có một số việc không khống chế được. Lão Giang cậu đừng nói với người khác, Nhâm Tự Cường với lão Chu đều chưa biết. - Tào Quảng Vũ nói nhẹ như mây gió.
Giang Cần không hiểu, bởi vì lão Tào là người như thế nào hắn quá rõ ràng.
Con hàng này nếu có đối tượng thì khẳng định sẽ ồn ào khắp thế giới, đến xem, lão tử có đối tượng, các cậu có sao?
Nhưng lần này y lại khiêm tốn tới quỷ dị, giống như là không dám nói ra.
Giang Cần nghĩ đến một khả năng, đó chính là lão Tào vì trang bức nên tự nhéo ra, nhưng sợ bị phát hiện, có chút chột dạ, cho nên ấp úng không dám phô trương.
- Yên tâm. Tôi không nói với bọn họ, nhưng cậu phải nhịn đừng nói.
Lúc này Phùng Nam Thư vẫn ngây ngốc, sau một lúc lâu ánh mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ sợ hãi:
- Giang Cần, làm sao để có được vết này?
Giang Cần ho khan một tiếng:
- Đây là một loại bệnh. Những người cả ngày chỉ nghĩ đến tình yêu sẽ mắc bệnh này, một số người rụt rè sẽ phát tác tương đối muộn, còn nếu nhanh mãnh vô địch thì ngày đầu tiên đã như vậy.
Cái quỷ gì?!
Cao Văn Tuệ ở phía sau nghe mà sửng sốt, thầm nghĩ Giang Cần cậu quá cẩu quá tặc đi, cậu không muốn dạy thì cũng đừng có dạy bậy chứ. Đây rõ ràng là dấu hickey cổ!
Nhưng cẩn thận ngẫm lại miêu tả của Giang Cần, cô lại không tìm được điểm có thể phản bác.
Quả thật, người rụt rè thường phát tác muộn, người nhanh mãnh ngày đầu tiên đã mắc, không có gì sai.
Sau một lúc lâu, Nhâm Tự Cường và Chu Siêu cũng đi tới phòng học, hai người này đến lớp rất đúng giờ, sợ đến sớm một phút sẽ bị thiệt thòi.
- Lão Giang? Cậu về rồi à?
Sau khi nhìn thấy Giang Cần, hai người lập tức nhiệt tình, sau đó an vị bên cạnh Tào Quảng Vũ, hỏi đông hỏi tây, không ngừng hỏi thăm chất lượng mỹ nữ của Đại học Khoa học Kỹ thuật Lâm Xuyên.
Giang Cần thản nhiên đáp lại, nhưng lại phát hiện ra một vấn đề.
Lão Tào đi học một mình, chứng tỏ y cùng Nhâm Tự Cường và Chu Siêu không cùng ra khỏi ký túc xá. Vậy chắc là y vừa hẹn hò xong, trực tiếp đến phòng học.
Cho nên, vết dâu tây trên cổ y không phải tự mình nhéo ra, là thật sự bị gặm ra.
Mẹ nó, người đầu tiên thoát ế trong ký túc xá dĩ nhiên là Tào Quảng Vũ.
Nhưng thật kỳ quái, sao y lại không trang bức đây.
- Lão Tào, cổ cậu làm sao vậy? - Chu Siêu cũng phát hiện ra hoa đỏ.
Tào Quảng Vũ ho khan một tiếng:
- Phải hứa là không nói cho người khác biết.
- Không thành vấn đề, tuyệt đối không nói với người khác.
Tào Quảng Vũ do dự một chút, lại buông cổ áo của mình xuống.
Giang Cần nở nụ cười, mẹ nó, đây mới là Tào Quảng Vũ. Căn bản không có khả năng giấu bức không trang, y chỉ là thay đổi phương thức mà thôi!
Lại nhìn ánh mắt hâm mộ của Chu Siêu và Nhâm Tự Cường, trong đôi mắt Tào Quảng Vũ hiện lên một tia đắc ý, lại thấp giọng che khuất cổ.
Đây đại khái chính là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng đi.
Giang Cần biết, lão Tào trên con đường trang bức này quả thật đã thu được mấy phần chân truyền từ hắn.
- Chị dâu ở khoa nào? Giới thiệu cho bọn tôi đi chứ!
Tào Quảng Vũ suy nghĩ một lúc lâu:
- Hai ngày nữa đi. Hai ngày nữa chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, mọi người cùng nhau làm quen.
- Vậy còn phải nói, đã hẹn hò rồi thì phải mời khách ăn cơm. - Đối với việc mời khách, Chu Siêu không có bất kỳ sức đề kháng nào.
Cùng lúc đó, Phùng Nam Thư lẳng lặng nhìn vết dâu tây trên cổ Tào Quảng Vũ, lại nhìn cổ Giang Cần một chút, biểu tình trở nên đăm chiêu.
Đại khái là đã quá lâu không đi học nghiêm túc, tinh thần của Giang Cần rất sung mãn. Thậm chí điều chỉnh tư tưởng và thân thể đến chế độ thích hợp cho việc học, dự định nghe tiết học này thật tốt. Nhưng không quá ba phút, hắn đã trơn tru khôi phục lại trạng thái cưỡi ngựa xem hoa.
Và trong ba phút tập trung miễn cưỡng này, một phút là giáo viên dong dài và hai phút còn lại là điểm danh trước giờ học.
Giang Cần nghĩ mà sợ.
Thật may là vừa trùng sinh đã lập tức thử làm ăn.
Bằng không với khả năng học tập và mức độ tập trung của hắn bây giờ, sớm muộn gì cũng xong.
Quay đầu lại nhìn Phùng Nam Thư, cô đang dùng cái miệng nhỏ nhắn màu đỏ anh đào hút cắn cái bàn tay nhỏ bé trắng nõn, được hồi lâu thì lấy ra, mu bàn tay dính chút nước miếng trong suốt nhưng không để lại dấu vết rõ ràng.
Cô sững sờ quan sát một lúc lâu, trong ánh mắt không khỏi mờ mịt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận