Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 189: “Có tiền” là ưu điểm?

Sáng hôm sau, không biết mưa đã tạnh từ bao giờ, bên ngoài là một vùng trời trong vắt.
Tiết buổi sáng là lớp ghép, vẫn học cùng với lớp bốn, thế nên Giang Cần đã đến phòng học từ sớm, nhìn thấy Phùng Nam Thư mặc áo hoodie màu trắng.
Cô ngồi một cách yên tĩnh, bên cạnh lại là quân sư quạt mo Cao Văn Tuệ.
- Hôm qua cậu đến 208? Còn mua trái cây nữa sao? - Giang Cần ngồi bên cạnh Phùng Nam Thư.
Phùng Nam Thư gật đầu:
- Đúng rồi.
Giang Cần cảm thấy vô cùng khó tin:
- Không thể nào, hẳn là cậu không làm những chuyện thế này, có phải có người dạy cậu không?
Sau khi Cao Văn Tuệ nghe xong thì cười ngay:
- Tất nhiên là tôi dạy rồi, bà chủ không được đến công ty thường xuyên để kiểm tra sao? Lỡ như bên cạnh ông chủ có một cô thư ký đi tất đen thì sao? Vả lại, nhân viên của mình, mua một ít trái cây đãi họ thì có là gì?
Đột nhiên Giang Cần hiểu ra, Cao Văn Tuệ hoàn toàn không phải đang đẩy thuyền, quân sư quạt mo này đang xem họ như trò chơi nuôi dưỡng tình yêu:
- Cao Văn Tuệ, tôi khuyên cậu tốt nhất nên bớt lo chuyện bao đồng đi.
- Sao vậy?
Vẻ mặt Cao Văn Tuệ không phục.
- Phùng Nam Thư, cậu không được phép nghe lời cậu ấy.
- Ờ.
Phùng Nam Thư nhìn sang Cao Văn Tuệ:
- Cao Văn Tuệ, sau này tôi không nghe lời cậu nữa.
- Đúng là phu xướng phụ tùy!
Cao Văn Tuệ lại muốn quỳ lạy.
Cùng lúc đó, Trang Thần ngồi phía sau họ đưa một ly sữa ấm cho Giản Thuần, sau đó ngồi xuống, suy nghĩ tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng lại phát hiện Giản Thuần đang nhìn vào bóng lưng của Giang Cần đến đờ ra, trên mặt không ngừng hiện ra vẻ mù tịt, buồn bực, cùng với cảm giác thất vọng.
- Thuần Thuần, cậu sao vậy?
Trang Thần nhịn không được lên tiếng.
Giản Thuần định thần lại:
- Không sao, mình đang nghĩ đến bà lão hôm qua, không biết bây giờ bà ấy thế nào rồi.
- Vậy sau khi hết tiết mình cùng cậu đến xem thử đi, nhưng cậu đừng ôm hy vọng quá lớn. Tốc độ cập nhật bài đăng trên diễn đàn đó còn nhanh hơn tốc độ tôi gửi tin nhắn cho cậu, lại không thấy hot tí nào cả, đoán chững đã chìm từ lâu rồi.
Tới trưa tiết học kết thúc, Giang Cần đứng dậy nói rời đi, Phùng Nam Thư cũng lạch bạch đi theo.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đa số các nam sinh đều cảm thấy xót xa. Không chỉ xót xa vì Giang Cần có tài cán gì mà lại là ngoại lệ duy nhất trong ánh trăng lạnh lùng kia, mà điều quan trọng nhất là, tại sao một số cô gái có vẻ đẹp kém muôn trùng xa Phùng Nam Thư, nhưng cũng không ngoan bằng Phùng Nam Thư.
Thực ra ý là, ít nhiều bạn cũng nên có một trong hai ưu điểm đó chứ.
Bạn có thể không xinh đẹp, nhưng bạn học cách cách ngoan ngoãn và biết nghe lời như người ta không được sao?
Tính tình của bạn nóng này còn không nói lý, vậy bạn trông đẹp hơn không được sao?
Nhưng kết quả, cả hai ưu điểm đều nằm trên người Phùng Nam Thư, vừa ngoan ngoãn nghe lời lại vừa xinh đẹp, còn chưa bao giờ nói chuyện với các nam sinh khác. Sau đó, lại bị tên trộm nhạt nhẽo vô vị như Giang Cần độc chiếm, cảm giác chênh lệch thật sự quá mãnh liệt.
- Thật muốn biết câu chuyện của Phùng Nam Thư và Giang Cần, nếu không thì tôi nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Phùng Nam Thư cứ bám lấy cậu ấy.
Trương Quảng Húc, người sống cùng ký túc xá với Trang Thần không nhịn được lên tiếng.
Trang Thần nở một nụ cười nhạt:
- Đúng thật, tôi cảm thấy ngoại trừ có tiền, Giang Cần cũng không biểu hiện ra ưu điểm gì, nhưng có tiền cũng không thể coi là ưu điểm đúng chứ, cậu thấy sao Thuần Thuần?
- Vậy như thế nào mới gọi là ưu điểm?
Giản Thuần thản nhiên hỏi.
Trang Thần có hơi lờ mờ.
Y biết Giản Thuần luôn có ác cảm với kiểu người “có tiền”, “suồng sã” và “không đàng hoàng”, nhưng sao đột nhiên cô lại cảm thấy “có tiền” là ưu điểm?
Giản Thuần có hơi buồn bực không sao nói rõ:
- Được rồi, mau đi căng tin ăn cơm thôi, sau đó cậu cùng mình đến phố Nam, chúng ta đến xem bà lão thế nào.
- Ờ, được, mình cầm sách giúp cậu.
Sau khi ăn trưa xong, mặt trời rực rỡ, trời thu trong xanh mát mẻ.
Giang Cần đưa Phùng Nam Thư đến phố Nam đi dạo, đi đến một con hẻm nhỏ cuối cùng.
Lúc này, ở cửa tiệm trái cây Huệ Dân đã tụ tập rất đông người, nhưng trái cây ở sạp đã sớm được tranh mua hết từ lúc tảng sáng, có người nói muốn mua cả hộp chứa táo, có thể sau này dùng để đựng sách cũ, nhưng bà lão nói không bán gì cả, thậm chí còn có người muốn trực tiếp quyên góp, nhưng cuối cùng cũng bị bà lão từ chối.
Giản Thuần, Trang Thần, Tống Tình Tình, Tưởng Điềm và Tào Quảng Vũ đều đã đến từ lâu, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, họ đều cảm thấy cảm động không sao tả được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận