Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1132: Hỏng rồi, không còn trong sáng (1)

Sinh viên đại học đầy sức sống đều biết, trên cơ thể con người luôn có một số 'bộ phận' không nằm dưới sự kiểm soát của bộ não.
Sau đó, hai người cứ nhìn nhau, không ai nói gì, thỉnh thoảng chớp mắt, hoặc phập phồng mũi, hoặc phát ra một vài âm thanh kỳ quặc, cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương.
Những điều ngây thơ và trong sáng giữa đôi tình nhân, họ không hề thiếu chút nào.
Ba năm trôi qua, từ kỳ nghỉ hè năm đó cho đến gần tháng Sáu hiện tại, họ đã bên nhau ba năm, nhưng tình cảm dành cho nhau lại càng ngày càng mãnh liệt hơn trước.
Giang Cần dù không thừa nhận bằng miệng, nhưng hắn biết, hắn đã không thể mất đi Phùng Nam Thư được nữa.
Tiểu phú bà đã "đánh cắp" nhà hắn, gọi hắn là anh trai, thích dính lấy hắn này, đã trở thành một trong những sự tồn tại quan trọng nhất trong cuộc đời hắn.
Hắn từng nghĩ nếu mình phá sản sẽ ra sao, dĩ nhiên là sẽ đau khổ, nhưng ít nhất cũng đã từng chứng kiến cảnh tượng "một lần ngắm nhìn, núi sông nhỏ bé", như vậy cũng đáng giá.
Nhưng hắn chưa bao giờ dám nghĩ mất đi Phùng Nam Thư sẽ ra sao, bởi vì đơn giản hắn không dám tưởng tượng.
"Cảm thấy hơi buồn chán, hay là chúng ta hôn nhau nhé?"
Giang Cần ôm chặt tiểu phú bà vào lòng, sau đó dịu dàng tiến gần, trước tiên là một cái hôn nhẹ nhàng, sau đó là một nụ hôn sâu, nhẹ nhàng hút môi, ngọt ngào tới tận xương tủy.
Phùng Nam Thư cũng không ngờ rằng anh trai nói hôn là hôn luôn, cô hơi ngớ ra một chút, nhưng không bao lâu sau cũng bắt đầu đáp lại, linh hoạt không tưởng.
Nhưng Giang Cần không tính trước một vấn đề.
Họ đã từng đứng hôn, đã từng ôm nhau hôn, nhưng chưa bao giờ nằm hôn, khiến không khí lần này trở nên mờ ám hơn nhiều so với trước.
Mà khi trước hôn tiểu phú bà, cô gần như mềm nhũn cả người, đứng không vững, cần Giang Cần dùng tay ôm lấy; bây giờ có giường làm chỗ dựa, hóa ra lại không cần nữa.
Nhưng không cần thì không cần, bàn tay phải của hắn lại trở nên nhàn rỗi.
Mọi sinh viên đại học có bạn thân đều hiểu, khi hôn bạn thân mà có một bàn tay rảnh rỗi thực sự là một chuyện rất khó chịu, mức độ khó chịu không kém gì có một quả bom hẹn giờ bên cạnh.
Thêm vào đó, tay của Giang Cần luôn có suy nghĩ riêng của mình, vì vậy bắt đầu dùng thập bát mó lướt qua một cách không kiểm soát.
Tiểu phú bà hoàn toàn choáng váng, ngay cả khi môi vẫn còn chạm nhau, cô cũng không kìm được mà gọi một tiếng "anh", bàn tay nhỏ nắm chặt cổ áo của Giang Cần càng thêm chặt.
Giang Cần cũng như bị lú, đầu óc ù ù, trong lòng nghĩ thầm không ổn, dường như mình đã làm điều gì không trong sáng.
Không phải, sao lá gan của mình lại lớn đến vậy?
Sau một lúc lâu, Giang Cần buông môi cô ra, nằm trên giường, cảm nhận trái tim đập dữ dội, chìm vào im lặng vô tận.
Con người phải có giới hạn đạo đức của mình, nếu không thì khác gì con chó? Việc hắn thường xuyên trêu chọc môi cô đã đủ, làm sao có thể được voi đòi tiên.
Giang Cần cảm thấy mình quá đáng, đúng là cầm thú, sau đó tự trách mình rất lâu, từ mọi góc độ phê phán sự thất lễ của bản thân, mới chậm rãi rời bàn tay phải ra.
Phùng Nam Thư co ro trong vòng tay Giang Cần, không hề cử động, cho đến khi Giang Cần vỗ nhẹ vào lưng cô, cô mới lùi đầu ra khỏi chăn, nhưng khuôn mặt nhỏ bé không hoàn toàn lộ ra, chỉ để lộ đôi mắt đẹp.
Cô thấy xấu hổ.
"Thuốc sắp truyền hết rồi."
"Anh, phía sau cái nắp còn có một chai nữa."
Rầm!
Thay vì tiếng của Giang Cần, đáp lại Phùng Nam Thư là tiếng động lớn khi một bên giường bệnh bất ngờ sập xuống.
Toàn bộ cơ thể Giang Cần trượt xuống, mông suýt chia thành tám mảnh, nhưng hắn vẫn nhanh chóng ôm lấy Phùng Nam Thư, dùng thân mình làm đệm cho cô.
Lúc này, Giang Cần nín thở, còn tiểu phú bà nằm trên người hắn lại mang vẻ mặt nghiêm túc, hỏi một câu, anh ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ.
Nữ y tá của phòng y tế trường học đến đúng giờ, dù sao cũng phải rút kim trước khi hết thuốc, nếu không máu sẽ bị rút lên.
Cô ấy còn ngân nga bài hát trước khi vào cửa, nhưng sau khi vào thì trở nên im lặng.
"Được lắm, không hổ là sinh viên đại học, bảo không được làm cái gì thì cứ làm cái đó."
Giang Cần thở sâu một hơi: "Chị đừng hiểu lầm, chúng em đâu có làm gì ngoài việc truyền nước."
Phùng Nam Thư gật gù: "Không làm tỷ gì."
- Giải thích, đây là cách cói lái của câu "không làm tí gì". Hết giải thích.
"Ừm, đúng đúng."
Y tá cũng là một người trẻ tuổi, không tin vào những điều này, đi tới giúp Phùng Nam Thư rút kim, còn cẩn thận quan sát một lúc: "Quậy đến mức này mà kim vẫn không bị lệch, có chút kỹ thuật đấy."
Phùng Nam Thư nghe ai đó khen Giang Cần thì cảm thấy vui vẻ: "Chị là người tốt, Giang Cần giỏi nhất."
Giang Cần vươn tay vỗ nhẹ lên đầu cô: "Bây giờ không phải lúc khen ngợi mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận