Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1377: Tốt nghiệp xong có thai liền (1)

Trương Quảng Phát ưỡn ngực: "Tôi không lo vì tôi có căn cứ, tìm việc là chuyện tôi đã cố gắng từ năm ba."
"Bậy, năm ba cậu không phải ngày nào cũng lôi chúng tôi đi đánh bài sao?"
"Cậu không hiểu rồi, Cường Tử, cậu là đang hưởng phúc mà không biết."
Trương Quảng Phát móc từ túi ra lon coca: "Giang tổng, mua nhiều quá, cậu uống đi."
Nhâm Tự Cường cười nhếch mép, chợt nhớ, đúng là từ năm ba, Trương Quảng Phát đột nhiên thay đổi tính cách, ngày nào cũng mặt dày đến ký túc xá họ chơi bài.
Cả ký túc xá đều biết rằng kỹ năng đánh bài của Giang Cần tệ đến kinh ngạc, nhưng mỗi lần Trương Quảng Phát đánh bài với hắn, luôn làm mình phải dán đầy giấy lên mặt.
Có lẽ cũng từ lúc đó, Trương Quảng Phát bắt đầu gọi Giang Cần là Giang tổng, đến bây giờ đã gọi một cách rất tự nhiên.
Hay thật, đây đúng là một người ghe gớm!
Trương Quảng Phát nhặt đôi đũa lên, hỏi: "Giang tổng, hôm qua tôi xem cuộc phỏng vấn của cậu, cậu thật sự không làm thương mại điện tử nữa à?"
"Không, kiếm đủ tiền rồi, thấy không còn ý nghĩa."
Tào Quảng Vũ nhức hết cả đầu: "Mẹ kiếp, lại bị hắn phun đầy mặt nữa rồi!"
Trương Quảng Phát lau mặt, tiếp tục hỏi: "Cậu không còn hứng thú với tiền nữa, vậy sau khi tốt nghiệp cậu sẽ thấy chán lắm phải không? Dù sao thì cũng chẳng còn lão Tào để chơi cùng cậu nữa."
Tào Quảng Vũ đặt đũa xuống: "Trương Quảng Phát, cậu có lịch sự không vậy?"
Giang Cần đặt đũa xuống: "Dù tôi đã bảo lưu nghiên cứu sinh, nhưng chắc tôi sẽ không ở lại trường. Thêm nữa, tích lũy tài sản quá nhanh, mới hơn hai mươi tuổi đã giàu như vậy rồi. Nói chán thì cũng chán, nhưng có thể gọi điện để trêu đùa, đúng không thiếu gia?"
Tào Quảng Vũ trầm mặc.
Câu hỏi của Trương Quảng Phát khiến Giang Cần trầm ngâm.
Lúc mới trùng sinh, hắn đã nghĩ sẽ tận dụng cơ hội để làm giàu, tuyệt đối không đi làm thuê, bây giờ hắn đã gần đạt được mục tiêu này.
Vậy lúc đó hắn nghĩ sẽ làm gì sau khi có tiền?
Hắn đã nghĩ rằng sau khi có tiền, nhất định phải chinh phục phụ nữ, sống một cuộc sống phong lưu!
Có tiền rồi, ai mà không muốn sống phong lưu chứ!
Nhưng bây giờ, lý tưởng cao đẹp đó có vẻ không thực hiện được, tiểu phú bà nhìn hiền lành, nhưng khi ghen thì không dễ dỗ đâu.
"Các cậu cứ ăn đi, tôi phải đi trước, Phùng Nam Thư đau bụng, tôi đi mua cháo mang qua cho cô ấy."
Giang Cần rút thẻ ăn và đi về phía quầy bán cháo.
Tào thiếu gia nhìn theo bóng hắn, nói: "Tôi đoán lão Giang sau khi tốt nghiệp sẽ không chán đâu, vì chưa đến một năm, Phùng Nam Thư chắc chắn sẽ mang thai, lúc đó cậu ta sẽ bận rộn, không có thời gian trêu tôi nữa."
"Không thể nào, cậu ta và Phùng Nam Thư đã làm bạn bốn năm rồi." Trương Quảng Phát không thể nhịn được mà nói.
"Cậu nghe cậu ta nói vớ vẩn gì chứ. Mấy ngày nay, cậu ta về nhà, ngày nào cũng buộc áo khoác quanh eo, lại buộc từ phía trước."
Tào thiếu gia nghiêm túc nói: "Nếu mà tốt nghiệp, hai người bọn họ sớm tối ở bên nhau, chắc chắn không thể dừng lại được. Quảng Phát, cậu có thể không biết, Giang Cần đã mua cả nhà cưới rồi."
Chu Siêu cũng không nhịn được mà gật đầu: "Hơn nữa, Giang ca là người yêu con gái."
Trương Quảng Phát ngạc nhiên: "Cậu ta còn chưa có con, sao cậu biết cậu ta yêu con gái?"
"Trong buổi trò chuyện đêm khuya ở ký túc xá, Tào ca hỏi cậu ta khi nào muốn có con, thích con trai hay con gái. Giang ca nói dù mình và Phùng Nam Thư chỉ là bạn, nhưng cậu ta muốn có con gái."
"Rồi sao nữa?"
"Rồi Tào ca nói nếu cậu có một cô con gái giống hệt Phùng Nam Thư, một tiểu phú bà phiên bản nhỏ, cậu có vui không?"
Chu Siêu vừa nói vừa đột nhiên mím môi thành hình chữ 'm': "Môi của Giang ca lúc đó y hệt như vậy."
Trương Quảng Phát bắt chước: "Đây là biểu cảm gì?"
"Môi không thể giữ lại được, mọi cơ trên mặt đều muốn cười lớn, nhưng không thể làm gì với cái miệng sắt của cậu ta."
Chu Siêu đặt đũa xuống, nói tiếp: "Sau khi nói xong chuyện này, đêm đó cậu ta nói mơ, gọi 'ngoan', gọi 'ba', gọi suốt đêm."
Trương Quảng Phát ngẩn người, tự nhủ ký túc xá của bọn họ đêm nào cũng đặc sắc như vậy sao trời!
Trong khi đó, Giang Cần rời khỏi căng tin, mang theo cháo đi đến ký túc xá nữ, sau đó chào dì bảo vệ, rồi lẻn đến cửa phòng của tiểu phú bà.
Vì trời âm u, trong phòng tối đen, không có ai, chỉ có tiểu phú bà ngồi đó, trông hơi yếu ớt, mặc bộ đồ ngủ gấu trúc, nằm bò trên bàn nhìn ảnh chụp chung của hai người.
Cô bị bệnh do thời tiết thay đổi, sáng sớm và chiều tối chênh lệch nhiệt độ quá lớn, dẫn đến cảm lạnh.
Điều này thực ra cũng tại Giang Cần, hắn không màng nóng lạnh, ngày nào cũng xông vào một tay tiêu diệt mọi thứ, mấy ngày này trời mưa gió liên tục, không cảm mới lạ.
Giang Cần đưa tay chạm vào trán cô: "May quá, không nóng."
Phùng Nam Thư thấy hắn đến, ánh mắt sáng lên: "Anh."
"Cậu sao rồi?"
"Em có thai."
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận