Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 208: Muốn làm sói liếm !

Giang Cần cũng không chú ý nhiều lắm, chỉ cần ga trải giường sạch sẽ là được, về phần chăn, có hay không cũng được. Năm ấy lúc hắn cùng cực, ngay cả ghế của tiệm net cũng đã từng ngủ, không có gì là không thể ghép lại, đây coi như là nhớ lại ngày khổ vị ngọt.
Nhìn Giang Cần nằm xuống, Quách Tử Hàng cũng tắt đèn, sau đó hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
- Giang ca, có phải mày biết tại sao Thôi học tỷ không để ý tới tao không?
Giang Cần xoa xoa cái mũi, trợn tròn mắt trong bóng đêm:
- Tuần trước lúc tao tới, có mang theo nhân viên của tao, chính là Phòng Tiểu Tuyền kia, kết quả Thôi học tỷ coi cô ấy là bạn gái tao.
- Chỉ thế thôi sao? - Quách Tử Hàng không hiểu.
- Có lẽ là Thôi học tỷ cảm thấy nhân viên kia không xứng với tao, cho nên lần thứ hai tao tới, chị ấy cũng mang theo bạn thân của chị ấy, định giới thiệu cho tao, còn nói phú nhị đại giống như tao thì nhất định phải có một cô bạn gái xinh đẹp dẫn đi dạo phố, đề nghị tao đá cô bạn gái kia.
- Rồi sao nữa?
Giang Cần ho khan một tiếng, trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng:
- Hôm đó Phùng Nam Thư ngồi trong xe tao.
Sau khi nghe xong, Quách Tử Hàng nổi lên một tầng da gà, khó có thể tưởng tượng trong nháy mắt đó học tỷ rốt cuộc đã mất mặt như thế nào:
- Hèn gì ngay cả QQ mà học tỷ cũng không trả lời tao, chỉ nghe thôi tao cũng đã cảm thấy mặt đau!
- Trùng hợp trùng hợp, đều là trùng hợp, ai biết cô ấy sẽ nhìn vào trong xe. - Giang Cần phủi sạch quan hệ.
- Theo lý thuyết, học tỷ cũng không đúng, cho dù là bạn thân, vậy cũng không thể đào chân tường sau lưng a.
Giang Cần nghe xong có chút kinh ngạc:
- Mày có thể nói ra loại lời này, làm nghĩa phụ như tao ngược lại không cần lo bị mày người khác nuôi cẩu.
- Nuôi cẩu là cái gì? - Quách Tử Hàng không biết gì về từ này.
- Không có tôn nghiêm đi lấy lòng người khác giới, để có được tình yêu từ khác giới, người như thế gọi chung là liếm cẩu.
Quách Tử Hàng bỗng nhiên nhe răng trợn mắt:
- Tao không phải chó, tao muốn làm sói!
- Liếm sói?
Giang Cần cười cạc cạc nửa ngày:
- Đừng nói những thứ vô dụng kia, tao dặn dò chính sự cho mày, tiệm trà sữa tao đã bàn xong, về sau mày đi giúp đỡ nhiều một chút.
Quách Tử Hàng lập tức ừ một tiếng:
- Vậy không thành vấn đề, tao luôn hoài niệm những ngày nghỉ hè kiếm tiền với mày.
- Còn chưa nói xong đâu, mày đừng có gấp. Chờ tiệm trà sữa tiến vào buôn bán bình thường, tao muốn làm một cuộc thi hoa khôi trường ở trường của mày, đến lúc đó mới là thời khắc mấu chốt để mày chính thức tỏa nhiệt phát sáng.
- Cuộc thi hoa khôi trường? Có phải mày đã làm một cái trước lễ Quốc khánh không? Nghe nói Sở Ti Kỳ là đệ nhất, đệ nhị Liễu Y Y, đệ tam…
Quách Tử Hàng thốt ra, dường như rất rành về chuyện này.
Giang Cần cảm thấy có chút bất ngờ:
- Mày nghe chuyện này ở đâu?
- Làng Đại học cũng lớn có vậy, một chuyến xe buýt đã có thể đi hết một vòng, có tin tức gì liền truyền tới rất nhanh. Đoạn thời gian trước lớp bọn tao còn âm thầm thảo luận, cũng so xem ai là hoa khôi trường, nhưng ai cũng không phục ai.
Lông mày Giang Cần nhịn không được nhướng lên, thầm nghĩ nếu tình huống thật sự giống như Quách Tử Hàng nói, vậy thì việc quảng bá tiếp theo có thể dễ dàng hơn rất nhiều.
Bởi vì khi một cái gì đó mới xuất hiện, bước khó khăn nhất là khiến mọi người chấp nhận nó.
Sinh viên Đại học Khoa học Kỹ thuật nếu đã sớm có ý niệm chọn hoa khôi trường, vậy thì quảng bá của mình ngược lại là thuận nước đẩy thuyền.
- Giang ca?
- Hả?
- Mày vừa nói muốn cho tao chính thức phát sáng tỏa nhiệt, cụ thể là tao cần làm cái gì? - Quách Tử Hàng có chút hưng phấn.
Giang Cần nhếch miệng cười:
- Phát tờ rơi.
Tán gẫu chừng một giờ, Quách Tử Hàng dần dần nhỏ volume.
Giang Cần cũng cảm thấy hơi mệt mỏi, vì vậy định ngủ một giấc, ngày mai trở về. Kết quả chuyện mập mạp thường ngáy ngủ ứng nghiệm vô cùng nhuần nhuyễn trên người Quách Tử Hàng, con mẹ nó giống như máy khoan điện, chui thẳng vào đầu.
Thức đến bốn giờ sáng, Giang Cần chịu không nổi, cho dù bên ngoài trời còn chưa sáng, hắn vẫn miệng chửi và lái xe trở về Lâm Đại.
Nhưng lúc này ký túc xá nam còn chưa mở cửa, Giang Cần trực tiếp đến căn cứ khởi nghiệp, ngủ bù một giấc trên sô pha 207.
Đợi đến khi mở mắt ra, thời gian cũng đã tới hơn mười giờ sáng.
Giang Cần ngáp một cái, ngồi dậy từ sofa, tóc bị ngủ lộn xộn, giống như ổ gà, nhưng hắn không có thời gian để chăm sóc, trực tiếp đến 208, tụ tập mọi người lại để mở một cuộc họp nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận