Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 272: Tôi hoa mắt quá

- Người ta nói đúng mà, sân bóng không dùng để đá bóng thì để làm gì, tôi chỉ đi mượn thôi, người ta không cho mượn thì thôi, tôi còn ép họ được chắc?
- Hả?
- Không sao đâu, để tôi xử cho.
Giang Cần vỗ vỗ vai y rồi đi về phía đám người đang cãi nhau kia.
Thấy vậy, Hồ chủ nhiệm và Trương Minh An cùng liếc nhau một cái rồi mới dõi theo bóng lưng Giang Cần.
Đám người trên sân bóng cãi nhau nảy lửa, vài người nóng tính đã bắt đầu nắm cổ áo đối phương, Giang Cần cố gắng tách mấy người họ ra, sau đó giơ tay ôm hai người mặc quần áo đá bóng rồi lẩm bẩm gì đó với họ cả nửa ngày trời.
Sinh viên mặc áo số 8 là người kích động nhất, vừa nãy khi bị Giang Cần kẹp cổ y còn giật mình định làm một quả vật qua vai, nhưng không biết là nghe được cái gì mà dần lộ ra vẻ sửng sốt.
Một lúc lâu sau, nhóm đá bóng mới gật đầu ôm bóng ra khỏi sân thể dục, Giang Cần cũng quay về vị trí cũ.
Hồ Mậu Lâm với Trương Minh An đều khá bất ngờ, hoàn toàn không ngờ chuyện này có thể kết thúc một cách nhanh chóng và bình thản như vậy.
- Cậu nói gì mà bọn họ chịu đi thế?
- Tôi bảo là đá khơi khơi như này cũng chả có ý nghĩa gì, tới đầu xuân năm sau tôi định tổ chức một cuộc thi bóng đá cho cả bốn trường, để bọn họ có cơ hội quyết đất chân chính, xem xem ai là đàn ông chân chính!
Hồ Mậu Lâm liếc hắn một cái:
- Chỉ đơn giản thế thôi hả?
Giang Cần gật đầu:
- Bọn họ không quan tâm tới hoa khôi, vẫn đá bóng trong ngày diễn ra lễ trao giải thì chắc chắn là có tình yêu sâu đậm cuồng nhiệt với bộ môn này. Sinh viên kiểu này ấy hả, có ai lại không muốn được lên sân đá một trận sảng khoái, chỉ tiếc là…
- Tiếc cái gì?
- Người yêu bóng đá thật lòng thường không vào được đội tuyển quốc gia.
Hồ Mậu Lâm còn định nói gì đó nhưng Giang Cần đã gào thét lao đi như một cơn gió.
Một giây sau, một cái phông ở sau sườn sân khấu đang dựng bỗng đổ xuống, suýt thì đập trúng Đổng Văn Hào đang học thuộc lời cho Mc, may mà Giang Cần kịp kéo ra nên mới không có hậu quả gì lớn.
Hồ Mậu Lâm khoanh tay lại:
- Vừa nãy tôi còn tưởng cậu ta sẽ nhờ tôi dùng thân phận chủ nhiệm đoàn ủy đi đuổi đám đá bóng kia.
Trương Minh An nhìn thoáng qua Giang Cần đang kêu gào mắng chửi người:
- Đó đúng là cách thuận tiện và nhanh nhất.
- Vậy tại sao cậu ta lại không làm như vậy chứ?
Trương Minh An tự hỏi một chút:
- Giáo sư Nghiêm từng nói, từ trước đến nay Giang Cần không phải kiểu cấp tiến, mỗi một bước tiến lên đều vô cùng ổn định, hơn nữa cậu ta đã quen với việc nắm quyền khống chế ở trong tay.
- Hình như hồi Diệp Tử Khanh tới quảng cáo cũng xảy ra chuyện tương tự thế này đúng không?
- Ừ, hồi ấy cô ấy dẫn người tới phát tờ rơi, quy mô rung trời nhưng sau đó lại tranh cãi với những sinh viên đang vẽ vật thực trong trường, cuối cùng mời anh ra mặt mới có thể khiến bảo vệ đuổi đám sinh viên kia đi.
Hồ Mậu Lâm trầm ngâm một lúc lâu:
- Cứ để Giang Cần thử xem, cậu là người chịu trách nhiệm cho việc này, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cậu sẽ là người giải quyết.
Trương Minh An nghe vậy thì hoang mang không hiểu gì.
Thời gian dần trôi đi, cuối cùng lễ trao giải cũng chính thức bắt đầu, đám sinh viên nam hay ru rú trong nhà của Đại học Khoa học Kỹ thuật đổ xô về đây khiến khu tổ chức chật kín người, Đổng Văn Hào chỉn chu bảnh bao đứng trên sân khấu trao từng cánh cúp trắng ngà cho từng hoa khôi, không khí buổi trao giải vô cùng náo nhiệt.
Giang Cần khoanh tay xem một lúc đã lộ ra vẻ uể oải, hình như không quá hứng thú.
- Tìm bạn gái hả Giang Cần?
- Nào có đâu chủ nhiệm, đàn ông phải gây dựng sự nghiệp trước đã rồi làm gì thì làm. - Giang Cần đáp lại nhẹ nhàng.
Hồ Mậu Lâm liếc cậu một cái:
- Thành gia lập nghiệp, thành gia trước lập nghiệp sau, cậu nhìn xem, con gái Đại học Khoa học Kỹ thuật của chúng ta đều rất xinh đẹp, thấy ai hợp gu thì cứ thử xem.
- Chủ nhiệm, giờ là mấy giờ rồi, tôi hơi hoa mắt, anh nhìn giúp tôi xem.
Giang Cần móc điện thoại ra rồi ấn sáng màn hình, sau đó mới giơ lên trước mắt chủ nhiệm.
Cái điện thoại này của hắn là đồ cũ của Giang Chính Hoành, tuy là nhỏ một chút cũ một chút nhưng ít ra nó vẫn bình thường, còn có thể tự cài hình nền, công năng vẫn mạnh lắm.
Hồ chủ nhiệm vừa ngước lên đã thấy cô gái xinh đẹp đến kỳ lạ trong hình nền điện thoại của hắn, cô mặc một cái áo khoác trắng, đôi mắt như có ánh sáng vậy, cả người tản ra khí chất thanh thuần linh động.
- Mấy giờ cơ?
- Không… Không nhìn rõ.
- Thì ra mắt của chủ nhiệm cũng mờ.
Giang Cần cất điện thoại vào túi rồi bình tĩnh nhìn sân khấu trao giải ở đối diện, dần dần cũng tập trung vào đó hơn.
Hồ chủ nhiệm chép chép miệng, cảm giác như vừa bị tống cơm tró vào họng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận