Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 483: Vắt sữa hai lần (1)

Giang Cần cầm lấy hợp đồng, đứng dậy trở về chỗ ngồi của mình, tiếp tục xoa bóp bàn tay nhỏ bé mềm mại của tiểu phú bà, luôn miệng gọi cô là tiểu ác ma, khiến Phùng Nam Thư chỉ biết tủi thân.
Mà những người vây quanh Tống Tình Tình lại hai mặt nhìn nhau, sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại.
Đậu má, hắn đổi ý?
Người này cũng thật không biết xấu hổ đi? Nói không hợp tác là trở mặt liền đi? Nào có ai như vậy đâu.
Nếu không muốn thì đừng có nói, nhưng đã nói rồi thì sao có thể rút lại được? Lương tâm của một sinh viên trẻ trực tiếp khiến họ cảm thấy không thể chấp nhận được.
- Ha ha, tôi biết mà. Hợp tác gì chứ, tất cả đều là giả thôi. Giang Cần là muốn lợi dụng Tống Tình Tình để tạo cho mình một cơ hội trang bức, cũng chính là các người, đơn thuần như vậy, lại tin tưởng lời nói ma quỷ của cậu ta.
Trang Thần lập tức lộ ra vẻ khinh thường, phảng phất đã sớm thấy rõ tiên cơ, ba câu hết hai câu là khinh thường.
- Ừm, lão Trang nói đúng. Lật mặt không nhận người cũng quá mất mặt rồi, tôi chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến thế. Có bản lĩnh thì đừng nói, nói rồi lại không làm được, cười chết người.
Trương Quảng Húc nhịn không được cũng hùa thêm một câu, trong ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
Trang Thần cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi được đồng tình, lập tức ngạo nghễ mở miệng:
- Tống Tình Tình, tôi khuyên cậu sau này đừng dễ tin lời người ta. Cái gì mà nam thần, vì thể hiện bản thân mà không tiếc cả mặt mũi.
- Đúng, sau này đều nghe Trang Thần, tuy cậu ta không kiếm được nhiều tiền như Giang Cần, nhưng chuyện mời khách ăn cơm nói mời là mời.
- Lão Trương cậu nói quá nghiêm trọng rồi, cũng không cần nghe tôi, chủ yếu là cảnh giác cao độ. - Trang Thần hừ lạnh một tiếng.
Vừa nói xong, Tưởng Điềm và Giản Thuần sửng sốt hồi lâu, mím môi hồi lâu, trong lòng mờ mịt.
Chẳng lẽ Giang Cần thật sự chỉ muốn cho mọi người biết hắn có tiền, hắn đang đầu tư, cho nên cố ý lấy Tống Tình Tình làm cớ khoe của? Vậy cũng quá khiến người ta không nói nên lời đi.
- Tình Tình, cậu không sao chứ?
- Mình không sao.
- Thật?
- Chỉ là mình cảm thấy như mình đã bỏ lỡ tất cả rồi.
Hốc mắt Tống Tình Tình đỏ hoe, nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, trực tiếp buồn chán cả một tiết học. Suốt buổi học, ánh mắt cô không ngừng nhìn về bóng lưng Giang Cần, nhưng đối phương không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Nhưng ngay một phút trước khi tan học, Tưởng Điềm đột nhiên đưa điện thoại tới.
[Tan học bảo Tống Tình Tình đến lối thoát hiểm - Giang Cần].
Nhìn thấy tin nhắn, Tống Tình Tình sửng sốt một chút, Giản Thuần cũng sửng sốt, trong ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó ba người cố gắng nhịn đến khi tan học, lập tức vội vàng chạy đến lối thoát hiểm.
Trang Thần nhìn cảnh này, cảm thấy rất kỳ quái, là đi toilet sao? Nhà vệ sinh ở hướng ngược lại mà.
Vì mãi ngóng trông Giản Thuần, nên y cũng nhịn không được mà đi theo, phát hiện các cô vào lối thoát hiểm thì càng khó hiểu hơn.
Nhưng không đợi y mở miệng hỏi, Giang Cần đã cầm hợp đồng đi tới, hắn đưa cho Tống Tình Tình một cây bút, bảo cô tiếp tục ký tên.
Tống Tình Tình choáng váng, thật sự không hiểu rốt cuộc nam thần chơi chiêu gì, ánh mắt trở nên vô cùng mờ mịt.
- Lần trước sau khi thảo luận công khai chuyện này ở căng tin, tôi suy nghĩ một chút, cảm thấy chuyện nhập cổ phần bị quá nhiều người biết sẽ không tốt lắm, dù sao tiền tài không lộ ra ngoài.
- Mỗi tháng ba trăm năm trăm tuy rằng không nhiều, nhưng bị người khác truyền ra ngoài, lỡ như thường xuyên có người đến vay tiền thì sao? Cậu có thể từ chối không?
- Không cho, vậy sau này thanh danh của cậu tuyệt đối không tốt, bị tẩy chay là chuyện nhẹ nhất. Còn nếu cho mượn, thì đó gần như là ném tiền qua cửa sổ. Vì người vay sẽ nghĩ rằng cậu mỗi tháng đều có, hoàn toàn không thiếu tiền, có trả hay không cũng không quan trọng.
- Cho nên vừa nãy các cậu nói cái gì ba trăm khởi bước, không có hạn mức cao nhất, quá kiêu ngạo, truyền ra ngoài rất dễ gây rắc rối.
- Ký hợp đồng, tiết kiệm tiền, mua quà cho bố mẹ, mua quần áo đẹp cho bản thân, đưa bạn bè đi ăn tối và sau đó coi như không có gì xảy ra, vậy mới là tốt nhất.
Giang Cần thuận miệng nói mấy câu, làm cho ba cô gái ở đây há to miệng nhỏ, rốt cuộc hiểu được dụng ý vừa rồi của hắn.
Lúc trước, các cô quả thật chỉ lo khoe khoang với những người xung quanh, hoàn toàn không nghĩ tới ảnh hưởng sau khi bị truyền ra ngoài. Phải biết rằng, vay tiền ở trong đại học là chuyện rất thường thấy, ví dụ vay tiền không trả cũng không ít. Coi như không bị vay tiền, rất có thể Tống Tình Tình cũng sẽ bị ghen tị, bởi vì bản thân con gái chính là sinh vật có lòng ghen tị tương đối mạnh.
Cho nên Giang Cần đổi ý trước mặt mọi người là muốn nói cho người khác biết, hợp tác không đạt thành, tiền không lấy được, trực tiếp xóa bỏ khả năng tạo thành phiền toái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận