Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 589: Bán Multi-group cho tôi đi (1)

Lúc ấy mình nói cái gì ấy nhở?
Kiến thức thu được từ sách vở cuối cùng vẫn là thứ nông cạn…
Lần thứ hai gặp là ở Tụ Tiên Lâu ở trung tâm thành phố, cô mới được giao cho một phần công việc trong nhà nên cần xã giao để kéo gần quan hệ với bên hợp tác, khi đó cô lại đụng mặt Giang Cần vừa đi ra từ phòng cách vách, xong hai người cũng trò chuyện vài câu.
Lúc ấy mình nói cái gì ấy nhở?
Cô khen trang web của hắn cũng không tệ, còn dạy dỗ hắn đừng gấp gáp làm gì, nhất định phải nắm chặt thời gian tiếp tục mở rộng, đầu tiên là mở rộng quần thể người dùng trước.
Mà Giang Cần trả lời là không có tiền.
Lúc ấy cô còn thấy thất vọng với hắn, cảm thấy hắn chỉ coi trọng lợi ích cực nhỏ trước mặt mà không hiểu làm kinh doanh là phải chiếm trước thời cơ, thế là cô xoay người rời đi, vứt học đệ mới quen ra sau đầu.
Chớp mắt một cái nửa năm đã qua đi, Diệp Tử Khanh trở về nhà từ một bữa tiệc rượu, mở ti vi như bình thường, cô xem tin tức mới mà giật mình ngạc nhiên, phát hiện vị học đệ kia đã triển khai được trang web mua nhóm ra toàn thành phố - thứ mà mình từng làm rối tinh rối mù và nợ khắp nơi.
Chỉ một câu nhẹ nhàng lúc đó thôi mà giờ lại trở thành tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, lúc ấy Diệp Tử Khanh mới phát hiện hoá ra bản thân chưa từng bước ra được bóng ma của sự thất bại.
Kể từ ngày đó, cô bắt đầu từ chối mọi cuộc xã giao để chuyên tâm điều tra sự xuất hiện và mở rộng của Multi-group.
Cuộc thi bình chọn hoa khôi, trà sữa Hỉ Điềm, điều khiển dư luận, liên kết với các doanh nghiệp, giảm giá tất cả các mặt hàng, mở rộng ra từng khu vực một, làm marketing như một trận đánh.
Giờ Diệp Tử Khanh mới phát hiện ra học đệ trông không nghiêm chỉnh này đã nện mạnh xuống Lâm Xuyên bảy cái trụ trời, dùng thời gian ngắn nhất thực hiện những thứ mà mình có liều mạng hết sức cũng chưa làm được.
Một giây đó những suy nghĩ trong lòng cô trở nên cực kỳ phức tạp.
Một mặt sự thành công của Multi-group đã chứng minh được ý tưởng trước đó của mình là đúng, chỉ là phương pháp sai thôi, mặt khác điều đó cũng chứng minh rằng kỹ năng của mình không bằng người ta.
Sau đó cô lại phát hiện hóa ra cần cù không thể nào bù được sự thông minh của thiên tài.
Nhưng điều khiến Diệp Tử Khanh cảm thấy không thể chịu đựng được là, rõ ràng Giang Cần đã dùng một năm để lên kế hoạch và thực hiện được phương pháp mở rộng vừa nhanh vừa có hiệu suất cao này, nhưng rồi hắn lại tuyên bố muốn dừng việc mở rộng, quay qua phát triển Zhihu.
Người này dễ dàng đạt được mục tiêu mà trước đây mình làm thế nào cũng không thể có được, thế nhưng hắn lại buông tay, không chơi nữa, nhẹ nhàng cứ như lãng tử vậy, nói ngừng là ngừng.
Chẳng lẽ hắn không biết, nếu mạng xã hội không thể tạo ra lợi nhuận, thì cuối cùng sẽ dẫn đến sự sụp đổ hoàn toàn ư?
- Có thể tâm sự chút không học đệ? - Diệp Tử Khanh quay qua nhìn hắn.
- Học tỷ cứ nói thẳng đi, nơi này không có người ngoài.
Phùng Nam Thư nghe xong tuy trong lòng rất vui mừng, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh tanh trông như một phú bà vô tình.
Diệp Tử Khanh hít một hơi thật sau:
- Tình hình của Multi-group hiện giờ rất tốt, cậu nên mở rộng ra bên ngoài tiếp chứ không phải gò bó nó trong Lâm Xuyên, vì nếu cứ o ép trong một thành phố thì một ngày nào đó trong tương lai nó sẽ không đáng một xu!
- Học tỷ, khi mà không thể thực hiện chi trả tức thời, thì Multi-group chỉ có thể là công cụ chuyển hóa trong một vị trí địa lý nhất định, mà Zhihu mới là ngọn gió đi đầu internet.
- Việc chi trả tức thời là có thể thực hiện được, khoảng thời gian trước bốn ngân hàng lớn đã không hẹn mà cùng thăng lên hệ thống Online Banking, thật ra là đang chuẩn bị cho phương hướng này.
Giang Cần rót cho cô một ly trà:
- Phải không? Vậy đợi đến khi có giấy phép ban xuống rồi tính sau.
Diệp Tử Khanh không tiếp lời mà nhìn chằm chằm hắn:
- Nếu giấy phép cho chi trả tức thời có hiệu lực thì đường đua này sẽ bị khai thông hoàn toàn rồi, tất cả những tư bản đang dòm ngó kia đều sẽ nhảy vào, chúng ta sẽ bị mất cơ hội dẫn đầu!
- Chúng ta?
- Xin lỗi, tôi nói sai rồi, là cậu mới đúng.
Diệp Tử Khanh mím môi:
- Học đệ phải hiểu là, muốn khởi tạo lại hạng mục này không khó, cũng không phải chỉ có mỗi mình cậu tham gia vào mảng này. Sở dĩ bọn họ chưa làm ra động tác là vì bọn họ cũng đang đợi làn sóng tiên phong, nhưng chờ đợi thì làm sao bằng được việc chủ động tiến tới chứ.
Giang Cần cầm lên cốc nước vừa mớm cho Phùng Nam Thư, rồi uống một ngụm:
- Tôi hiểu ý chị, nhưng tại sao chị lại nghĩ tôi có thể thắng chứ? Chẳng lẽ chỉ vì cái bản mặt này ư? Nhưng học tỷ à, nhan sắc thật sự không thể đại diện cho chính nghĩa đâu, chị không thể mê tín như thế được.
- Được rồi, tôi thừa nhận.
Giang Cần trợn tròn mắt, thầm nghĩ tuy năng lực của học tỷ này tầm thường nhưng đúng là có mắt nhìn thật đấy.
- Tôi thừa nhận đây là câu đùa hài hước nhất tôi từng nghe được trong năm nay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận