Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 485: Giang Cần biết trèo cây nhất (1)

Trang Thần bắt đầu suy nghĩ vẩn vơ, lướt qua tất cả các ngành nghề, thậm chí không chú ý đến chuông báo đã reo, trong đầu y chỉ có kế hoạch kinh doanh vĩ đại.
Mà lúc này, Giang Cần đang nhìn chằm chằm vào bảng đen, bắt đầu chiến đấu điên cuồng với cơn buồn ngủ.
Một số người tự cao tự đại, mặc dù đã lâu không đi học nhưng vẫn cảm thấy một lần nữa trở lại lớp học là có thể trở thành học bá, giống như một tác giả đã lâu không viết sách, đột nhiên không thể kiềm chế tài năng của mình, thậm chí coi thường bốn tác phẩm kinh điển.
Kết quả, tất cả đều là mộng, thật sự học không vào.
Và khi ngồi trong lớp học, nếu bạn chọn không chống lại cơn buồn ngủ nữa, bạn sẽ cảm thấy thoải mái.
Giang Cần trực tiếp bỏ cuộc, quyết định sau này sẽ không bao giờ đụng đến thứ gọi là học tập nữa, chỉ cần đảm bảo tỷ lệ có mặt tại lớp là được, chờ cuối kỳ tìm tiểu phú bà học bổ túc không thơm sao?
Đấu tranh cái gì, không có ý nghĩa.
Tối qua hắn vốn đã lăn qua lộn lại cả đêm không ngủ được, buổi chiều còn phải đi Cục Công thương một chuyến, cưỡng ép tinh thần tiếp thu kiến thức quả thực không phải là hành động sáng suốt.
- Giang ca, cậu muốn ngủ à?
Nhâm Tự Cường ở phía sau dùng bút chọc hắn một cái.
Giang Cần gật đầu:
- Học không vào, hay là cùng nhau đi?
- Tôi không, tôi sẽ học thật chăm chỉ.
- Tại sao?
Nhâm Tự Cường hít sâu một hơi:
- Vừa rồi cậu không nghe bọn họ nói gì sao, tôi là người ít trốn học nhất trong ký túc xá nhưng lại là người duy nhất trượt môn. Mã mẹ nó, loại đánh giá này còn mất mặt hơn cả trượt môn đơn thuần.
Giang Cần dựa người về phía sau, cao thâm khó dò mở miệng:
- Chẳng lẽ câu nói đó không phải là khuyên cậu nên trốn nhiều hơn, để lần sau trượt môn cũng không đến mức quá mất mặt sao?
Nhâm Tự Cường nghe xong liền sửng sốt, giống như vừa mở ra cánh cửa thế giới mới, có vô số ý tưởng mới.
Đúng bốn mươi phút sau, tiết học buổi trưa kết thúc, giáo viên bộ môn rời đi trước. Mà đúng lúc các sinh viên cũng cầm sách định rời đi, giáo viên chủ nhiệm của lớp 3 và lớp 4 là Lữ Quang Vinh và Tiết Hồng Anh bước vào lớp học, nói muốn chiếm dụng một chút thời gian của mọi người.
Bởi vì thời tiết gần đây đã ấm lên, trời nhiều nắng hơn, vì vậy Đại học Lâm Xuyên quyết định tổ chức Đại hội thể thao mùa xuân, lần này bọn họ đến là để động viên sinh viên.
Lão Lữ tương đối lười, cho nên chủ yếu là Tiết Hồng Anh nói chuyện. Cô trước tiên đọc thông báo do nhà trường phát xuống, sau đó nói rõ việc đạt giải có thể được tính học phần, cổ động mọi người hào hứng tham gia.
Nghe tin này, mọi người đều rất phấn khởi.
Bởi vì từ khi nhập học tới nay, ngoại trừ huấn luyện quân sự, bọn họ hiếm khi có cơ hội tham gia các hoạt động toàn trường. Nhiều người ở ký túc xá suốt đã sắp thành bệnh, tổ chức một cuộc thi thể thao rất hợp lý.
- Giang Cần, em không định tham gia một môn nào sao?
Lữ Quang Vinh chỉ mặt điểm tên ngay trước lớp.
Giang Cần nhe răng cười:
- Dạ thầy, có môn thi hít thở không, em có thể đi giành giải nhất được đấy!
- Thằng nhóc thúi, giả sử thật có thì còn đến lượt em à?
Tiết Hồng Anh cũng không nhịn được hé miệng:
- Giang Cần à, chân em mọc rõ dài, không vì học viện chúng ta đoạt về một chiếc cúp thật sự quá lãng phí đi?
- Cô Tiết, chân em tuy dài, nhưng em thật sự chạy không nhanh. - Giang Cần khiêm tốn không chịu được.
- Nhảy cao thì sao?
- Cũng nhảy không nổi.
- Sao em lại không tin như vậy chứ.
Tiết Hồng Anh bĩu môi.
Lữ Quang Vinh cũng không nhịn được gật đầu:
- Cái tên Giang Cần này, cái gì cũng thích giấu một tay, nói không chừng là mười môn toàn năng đấy.
- Thầy, đừng đùa em nữa, em cơ bản không có tế bào vận động gì, khoác lác thì còn được.
Nghe Giang Cần tán gẫu với hai giảng viên trước mặt mọi người, sinh viên cả hai lớp đều có chút ngưỡng mộ.
Phải biết rằng đây không phải là Giang Cần tự ý lên tiếng, mà là hai đạo viên chủ động mở miệng hỏi hắn. Dù là đùa giỡn hay trò chuyện thì cũng cho thấy Giang Cần không phải là một sinh viên phổ thông, mà bộ dáng đê tiện của Giang Cần cũng vừa vặn cho thấy điều đó.
Nhất là sinh viên lớp 4, thấy đạo viên nhà mình hỏi Giang Cần lớp 3 có muốn tham gia Đại hội thể dục thể thao hay không, dù ít nhiều cũng có chút chua chát.
Tuy nhiên cũng không thể làm gì được, bởi vì người ta quả thực có danh tiếng không bình thường. Lão Lữ cảm thấy Giang Cần là bảo vật y nhặt được trong nhiệm kỳ của mình, ngay cả viết báo cáo công tác cũng sáng láng hơn người khác; Tiết Hồng Anh thì cảm thấy Giang Cần là con rể của lớp bọn họ, cũng không thể coi là người ngoài.
- Phùng Nam Thư, Giang Cần có sở trường thể thao gì không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận