Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 1114: Vương Hải Ny là một người xấu (2)

Cao Văn Tuệ nín thở, đầu óc lập tức tràn ngập hình ảnh, rồi cô ấy lập tức trườn trở về, rên rỉ một hồi, làm chính tấm chăn của mình nhấp nhô như sóng biển.
Phùng Nam Thư phồng má, không hiểu tại sao họ lại trông vui vẻ như vậy, sau đó đá bay đôi giày, thay bộ đồ ngủ, lăn một cái đã lên giường.
Sáng hôm sau, bình minh vàng rực chạy dài qua bầu trời, vẽ nên một đường cong lộng lẫy giữa những đám mây hình vảy cá, dần xa dần phai, cuối cùng tan biến ở chân trời xa xa.
Giang Cần cùng ba thằng bạn trong ký túc xá đến phòng học trên lầu ba, ngước nhìn thấy Vương Hải Ny đang lén lút đứng dậy, che mặt mình bằng một quyển sách, giả vờ như không thấy gì, quả thực là phiên bản hiện đại của "bịt tai trộm chuông".
Nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ chột dạ của Hải Vương Ny, Giang Cần biết mình không oan cho ai!
Không hổ là Hải Vương Ny ba năm qua tay bốn người, Nại Nại Tử thả hai quả bom hạt nhân còn không bằng một nửa sức mạnh của quả này.
"Hải Vương Ny, tinh thần không tệ nhỉ."
"Giang... Giang tổng, trông cậu cũng giống Ngô Ngạn Tổ thật sự ấy."
Giang Cần nở một nụ cười từ tâm: "Tôi nghe nói cậu thích làm giáo viên? Còn là giáo viên môn Sinh học?"
Vương Hải Ny hít một hơi thật sâu, lập tức phủ nhận: "Không, tôi chưa bao giờ thích làm giáo viên, nếu không tôi đã đi thi sát hạch giáo viên rồi, thực ra... thực ra tất cả là do Cao Văn Tuệ bảo tôi làm như vậy!"
Cao Văn Tuệ cười khẩy: "Lại tôi à? Hình như tôi sắp mở được cửa hàng đồ bếp rồi đấy, cậu đúng là một thiên tài nhí!"
- Giải thích, bị đổ oan thì gọi là "đội nồi", ở đây Cao Văn Tuệ nhận mình đội nhiều nồi, sắp đủ mở cửa hàng đồ bếp. Hết giải thích.
"Ê, không đúng, Giang tổng, đêm qua cậu không ngủ được à, sao mắt thâm quá vậy?"
"Tôi thức đánh bài đấy!"
Giang Cần tự nhiên tỏ ra vẻ nghiêm túc, mở miệng là một tràng sủa như chó, khiến cho Vương Hải Ny giật mình rút đầu trở lại phía sau cuốn sách, nhưng lại không kìm được cười.
Một ông chủ lớn có trong tay hàng trăm triệu, hàng ngày lại bị bạn thân làm cho tức giận đến phát điên, không thể không nói ngược lại có chút "dễ thương".
Cô ấy đột nhiên cảm thấy yêu đương thật sự chẳng thú vị gì, bản thân yêu đương, mỗi lần cũng chỉ vui vẻ được mười mấy phút, nhưng khiến cho tình bạn giữa hai người họ thêm phần sôi nổi lại thực sự thú vị.
Trong khi đó, Chu Siêu ngồi phía sau cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, mí mắt nặng trĩu như treo quả chì, không thể không sa xuống.
Phòng ký túc của họ là loại phòng tiêu chuẩn bốn người, giường trên bàn dưới, mỗi bên hai cái, bất kỳ động tĩnh nhỏ nào cũng vang dội.
Lúc Giang Cần đi công tác bên ngoài, chất lượng giấc ngủ của y vẫn cực kỳ tốt, cơ bản không tỉnh giữa đêm, có thể nói là không bị bất kỳ điều gì làm phiền, nhưng Giang Cần hôm qua không biết bị cái gì ám, trằn trọc không yên, lăn qua lăn lại, đập giường đập gối, bứt rứt không yên, chỉ hận không thể bay lên trời theo hình xoắn ốc.
Những chiếc giường được hàn từ thép rỗng, một chút động tĩnh nhỏ cũng đủ khiến tai ù đi, Siêu Tử cứ thế mà mơ màng đến sáng.
"Giang ca, tôi thật sự rất buồn ngủ..."
"Ngủ đi, nếu mệt thì đừng cố, tôi biết, đêm qua có động đất, mọi người đều không ngủ được."
Siêu Tử nuốt một ngụm nước bọt: "Nhưng đám Tào ca ngủ rất ngon lành."
Giang Cần dựa vào bàn ừm một tiếng: "Phía họ không rung chuyển."
Chu Siêu há hốc mồm, câm nín không biết nói gì, nhưng sau khi suy nghĩ mãi vẫn quyết định không ngủ, không phải vì lý do gì khác, chỉ vì giáo sư dạy bài này không cho học sinh ngủ gật.
Có điều, y không ngủ, nhưng Tào Quảng Vũ lại gục xuống: "Ngủ một chút đi Siêu Tử, cả ba chúng ta cùng ngủ một chút."
"Tào ca, sao cậu cũng ngủ?"
"Không biết nữa, có lẽ vì đêm qua có chút tiếng động của chó, cảm giác mình ngủ không được liền mạch, sáng dậy như chưa ngủ, có thể đến lớp đã là tôn trọng thầy cô lắm rồi."
Siêu Tử hạ giọng nói: "Nhưng giáo sư Vương không cho phép ngủ trong giờ, sẽ bị trừ điểm đấy."
Tào Quảng Vũ tỏ vẻ khinh bỉ, nhếch mép hai tiếng: "Lão Giang cứ đi công tác về là giờ nào cũng ngủ, cậu ta chẳng sợ, tôi sợ cái gì? Tôi là con nhà giàu cơ mà!"
Trong khi nói chuyện, con nhà giàu này đã khoác áo ngoài lên người, thoải mái chìm vào giấc mộng, thậm chí còn mơ thấy mình cao một mét tám, đoạt giải nhất trong cuộc thi mỹ nam của trường, phong độ ngạo nghễ bước lên nhận giải.
Nhưng, như Chu Siêu đã nói, chẳng mấy chốc, giáo sư đang giảng bài đã gọi y tỉnh dậy.
"Học sinh tỉnh dậy đi, chăm chỉ nghe giảng, học kỳ này không còn nhiều thời gian đâu, cậu dùng tiền của bố mẹ để lãng phí thời gian ở trường học à?"
Tào Quảng Vũ lau nước miếng, nhìn về phía trước một cái: "Thưa giáo sư, lão Giang cũng đang ngủ kìa!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận