Đều Trùng Sinh Rồi Còn Yêu Đương Gì Nữa A?

Chương 138: Nữ thần mất filter (1)

Chỉ là Giang Cần không nghe thấy, nếu mà hắn nghe thấy, chắc chắn sẽ bật ngón cái, thầm nghĩ trong đầu bạn học Cao cậu nhiều kịch bản thật, việc gì cũng nghĩ tới yêu đương được, lại còn mẹ nó đưa đến tầm cao mới, tôi chẳng nghĩ nhiều như thế đâu, cậu giúp tôi nghĩ hết toàn bộ rồi.
Sau khi quay về kí túc xá, Cao Văn Tuệ đẩy cửa bước vào, Phùng Nam Thư nhân lúc bọn họ đi xuống đã thay xong quần áo rồi, đôi dép lê đeo dưới chân cũng đã được thay bằng đôi giày da nhỏ, đang ngồi chờ trên ghế.
Điềm tĩnh, đáng yêu, ngồi ngay ngắn, khôn mặt tinh xảo.
- Phùng Nam Thư, Giang Cần đang đợi cậu ở dưới đó.
- Vậy tôi đi đây!
Phùng Nam Thư đẩy cửa kí túc xá, lộc cà lộc cộc chạy xuống, ngay cả trà sữa của mình cũng quên không cầm, gót dày da đi trên hành lang phát ra tiếng kêu lạch cạch lạch cạch, truyền ra tiếng vang khắp hành lang trải dài kia.
Nhìn thấy khung cảnh này, năm người trong phòng không kìm được nhìn nhau, trong ánh mắt có không biết bao nhiêu phần ngưỡng mộ.
Quả nhiên, tình yêu ngọt ngào mới là giai điệu chính trong thời đại học.
Xuống dưới lầu, gặp mặt, Giang Cần vẫy vẫy tay nói đi thôi, Phùng Nam Thư nghe hắn bảo vậy liền bước theo.
- Hôm nay đi đâu chơi vậy Giang Cần.
- Đi làm giấy chứng nhận bà chủ cho cậu, sau này cậu là bà chủ danh chính ngôn thuận rồi.
Giang Cần đưa cô quẹo trái quẹo phải đi đến căn cứ khởi nghiệp, bước đến cửa trụ sở chính.
Chuyện làm ăn của tiệm trà sữa Hỉ Điềm càng ngày càng lên, nhưng thủ tục của tiểu phú bà vẫn chưa làm xong, hắn đưa Phùng Nam Thư đến đây chính là để Tào Hinh Nguyệt cấp cho cô giấy chứng nhận khởi nghiệp, tránh khỏi rắc rối về sau.
- Có ai ở đây không?
Giang Cần đến căn cứ khởi nghiệp, mở cửa văn phòng tổng, kết quả chưa mở cửa, nhìn từ cửa sổ vọng vào trong, bên trong không một bóng người.
Tào Hinh Nguyệt và học trưởng thích xem phim truyền hình cũng là sinh viên của Lâm Đại, lúc đi học xem ra không có cách nào chú ý công việc bên này nữa, càng huống gì căn cứ khởi nghiệp vốn là nơi nha môn nhàn hạ, quả thật không bắt buộc phải có người ở lại trực, phòng không nhà trống cũng là chuyện bình thường.
- Đi thôi, không có ai ở đây cả, lần sau đến vậy.
- A? Giấy chứng nhận bà chủ của mình đâu! - Phùng Nam Thư rất tủi thân nói, cảm thấy giấy chứng nhận sắp đến tay bỗng không cánh mà bay.
- Trong đó không có ai cả, không làm được.
- Vậy mình ở đây đợi đi.
Phùng Nam Thư nghiêm túc nói, hạ quyết tâm chờ ở đây.
Giang Cần có chút buồn cười, chỉ là giấy xác nhận tự kinh doanh thôi, không quan trọng đến vậy chứ:
- Vậy thì như này đi, cậu đi theo mình lên phòng 208, chờ người làm giấy đến thì chúng ta lại xuống.
- Được.
Giang Cần dẫn Phùng Nam Thư đến văn phòng 208, vừa vào cửa, đã có thể nghe thấy rõ tiếng gõ bàn phím lạch cạnh, nghe rất có tiết tấu, thậm chí có cảm giác như bước vào quán net.
Nhưng mà khi tiểu phú bà bước vào cùng Giang cần, tiếng gõ phím trong văn phòng rõ ràng đã dừng lại, sau đó tiết tấu chậm đi, tiếng gõ cũng giảm nhẹ.
Sau đó, biến thành một hồi thì thầm to nhỏ.
- Người đẹp tỏa sáng mù mắt chó của tôi đang đi sau ông chủ là ai vậy?
- Chị Tô Nại bảo đấy là bà chủ của chúng ta.
- Ôi Móa nó, bà chủ của chúng ta xinh đẹp như thế á!?
- Đúng, giống với ông chủ, cũng là tân sinh viên của Học viện Tài chính, nghe bảo hai người họ học cùng trường cao trung.
- Ông chủ đúng thật là không ra gì, mới cao trung đã lừa con nhà người ta? Bảo sao đại học tìm người yêu khó như thế, người mình có cảm tình thì phải tiên hạ thủ vi cường!
- Cậu có từng nghĩ, cậu không có người yêu không phải do người đẹp bị người ta chiếm, mà là do mặt cậu có vấn đề?
Trong tiếng bàn tán, toàn thành viên tổ kỹ thuật đều ngừng công việc, sau đó nhìn xem tên và ảnh trong bảng xếp hạng, sau đó ánh mắt hiện lên chút kinh ngạc.
Đặc biệt là hai sinh viên nam trong tổ, Trần Văn Tinh và Dương Soái.
Lúc bọn họ tiếp nhận công việc của cuộc thi hoa khôi vườn trường vẫn rất kích động, dẫu sao tận tay tham dự chọn ra những bạn nữ xinh nhất trong trường, đứa con trai nào mà không kích động chứ?
Nhưng bây giờ nhìn thấy bà chủ, bọn họ đột nhiên cảm thấy hoa khôi nữ thần ở các khoa đang được người săn đón kia có hơi nhạt nhẽo rồi, chỉ là hứng thú nhất thời rồi qua đi, ngược lại sau đó còn cảm thấy rất nghi ngờ.
- Bà chủ không tham gia cuộc thi sao? Nếu bà chủ tham gia, ai có thể đánh bại cô ấy?
- Ông chủ không cho bà chủ tham gia, nếu không mọi người còn gì chơi nữa.
- Chậc chậc chậc, mỹ nữ giấu trong nhà à, suốt ngày ngoài miệng nói là yêu đương chó cũng không thèm, bụng thật xấu mà.
- Người làm ông chủ bụng đều xấu, mấy hôm trước tôi nghe mấy người trong Học viện Tài chính nói, ông chủ nuôi một cô người mẫu ở ngoài trường.
- Ôi mé, có chuyện này thật à? Quá chó đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận